Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 657: Người Kia Nói, Chỉ Cần Bên Trong Lãnh Địa Chúng Ta Có Người Đánh Bại Được Hắn, Hắn Sẽ Gia Nhập

Vì sao không để Rêu Cộng Sinh sao chép thuộc tính của vương tộc khác?
Bởi vì tốc độ cao nhất trong đám vương tộc khác chính là Linh Tịch, 2400 điểm.
Nhưng Linh Tịch là binh chủng hệ Pháp Thuật, sức mạnh rất thấp, có chút không bằng Vô Ảnh.
Mà Thanh Cương có lực lượng cao nhất, tốc độ lại không xuất chúng, cho nên chỉ có thể làm như vậy trước.
Dù sao vương tộc đánh chết đầu người nhiều, hiệu suất thăng lên nhanh hơn binh chủng bình thường rất nhiều.
Không bao lâu sau chắc chắn nó sẽ đạt tới mức full kinh nghiệm full thuộc tính.
- Hô ——
- Cuối cùng cũng xong rồi.
Lâm Hữu tắt đi giao diện, khiến cho Vô Ảnh theo vương tộc khác làm quen một chút, cuối cùng hắn cũng được thở dài một hơi.
Nhìn thoáng qua sắc trời, đã dần dần trở tối.
Nhớ lại một chút, dường như đã thật lâu rồi hắn không tập trung nhiều tinh lực như vậy, tiêu phí cả nửa ngày thời gian tạo ra binh chủng.
Kể cả thân thể hắn đã đạt tới cấp tám, cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.
Nhưng thành tích lại cực kỳ khả quan.
Không chỉ tạo ra một đội ngũ tinh binh cường hóa phòng ngự và năng lực sinh tồn, còn thành công Đột Biến ra vương tộc thứ tám, một chút bù lại tốc độ chậm của hệ Thực Vật.
Có thể thông qua các loại kỹ năng tổ hợp làm ra binh chủng mong muốn.
Đại khái chính là chỗ khủng bố của năng lực Đột Biến.
Đương nhiên, Lâm Hữu cũng từng nghĩ tới chuyện không đi Đột Biến, mà lấy binh chủng hiếm làm thành phần chủ chốt của lộ tuyến tinh binh.
Dù sao thuộc tính bình quân của binh chủng hiếm thấy vẫn cao hơn một ít so với binh chủng bình thường.
Thế nhưng vấn đề là, hiện tại trong số binh chủng của hắn chỉ có binh chủng hiếm thấy là thực vật rồng và Kiếm Trúc Tai Ách.
Chúng nó một bên là loại hình nhanh nhẹn, một bên là binh chủng loại hình trang bị viễn trình, hiển nhiên không quá thích hợp để chiêu mộ lượng lớn làm chủ lực.
Huống chi tăng lên binh chủng bình thường 30% thể chất, thuộc tính cũng không yếu hơn bao nhiêu, thậm chí đơn thuộc tính có thể so với vương tộc, có đầy đủ năng lực sinh tồn.
Chỉ có còn sống, mới có thể phát triển.
Đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Về vấn đề công kích không đủ, dùng Rêu Cộng Sinh bù lại là đủ.
Rêu Cộng Sinh có thể phục chế thuộc tính binh chủng khác.
Binh chủng hệ pháp thuật sao chép tinh thần full cấp của Linh Tịch, binh chủng cận chiến sao chép lực lượng full cấp của Thanh Cương, còn có thể cộng thêm thể chất full cấp, quả thực là ăn khớp hoàn mỹ.
Hiện tại chỉ kém quá trình đổ đầy kinh nghiệm cho chúng nó.
- Lãnh chúa đại nhân, có việc cần bẩm báo.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài lãnh địa truyền đến một tiếng la lớn.
- Ngụy Cương?
Lâm Hữu nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.
Tâm niệm vừa động, rừng rậm dây leo của Thanh Đằng tản ra, tạo thành một con đường.
Không bao lâu, Ngụy Cương mặc một thân giáp trụ vội vã đi vào trước mặt hắn.
- Có chuyện gì không?
- Lãnh chúa đại nhân, có chuyện cần ngài đến quyết định.
Ngụy Cương chắp tay hành lễ với Lâm Hữu.
- Buổi chiều hôm nay, trong thành xuất hiện một tu luyện giả cấp chín, nói muốn gia nhập thành Hoàng Sa chúng ta, nhưng hắn đưa ra một điều kiện.
- Hử? Điều kiện gì? Nói ta nghe một chút.
Lâm Hữu bị gợi lên hứng thú.
Đối với thành Hoàng Sa, tu luyện giả cấp chín được xem như chiến lực mũi nhọn nhất.
Trong lãnh địa càng nhiều cấp chín, thanh danh sẽ càng vang dội, cũng có sức hấp dẫn lớn hơn với dân chúng.
Dù sao lãnh địa có cấp chín tọa trấn, ít nhất cũng bảo đảm được an toàn.
Bởi vậy, tu luyện giả cấp chín gia nhập là chuyện cực kỳ có lợi để tăng dân cư lên.
- Là như vậy, người kia nói, chỉ cần bên trong lãnh địa chúng ta có người đánh bại được hắn, hắn sẽ gia nhập.
Ngụy Cương cung kính nói.
- Đánh bại hắn? Vậy Nhạc lão đâu, lão có đi không?
Lâm Hữu nghi hoặc nói.
- Nhạc lão đã đi nhưng cuối cùng chỉ đánh ngang tay mà thôi.
- Ngang tay?
Ánh mắt Lâm Hữu vừa động, hắn có chút kinh ngạc.
Hắn rất rõ ràng thực lực của Nhạc Đạo Nam.
Ít nhất cũng được xếp vào hàng thượng đẳng bên trong tu luyện giả cấp chín, còn ở lại nơi này của hắn, lĩnh ngộ lực lượng quy tắc lâu như vậy.
Nhưng cả tồn tại mạnh mẽ như vậy còn đánh ngang tay, chắc chắn thực lực của tu luyện giả cấp chín kia cũng không đơn giản.
Nghĩ vậy, hắn lập tức nói:
- Được, mang ta đi nhìn.
- Tuân mệnh!
Nói xong, Ngụy Cương trực tiếp xoay người, đi phía trước dẫn đường cho Lâm Hữu.
Từ đầu đến cuối, đối phương chưa từng phát hiện ra bóng dáng hư ảo đang đứng trong bóng đêm bên cạnh Lâm Hữu, vẫn một mực yên lặng theo dõi đối phương.
- Đi thôi.
Lâm Hữu thấp giọng nói một câu với Vô Ảnh bên cạnh, và đi theo Ngụy Cương rời khỏi lãnh địa, chạy tới Thành Hoàng Sa.
Rất nhanh, dọc theo con đường được cư dân lãnh địa vây xem, bọn họ đi vào bên trong Thao Trường Luyện Binh.
Một mảnh những âm thanh la hét và tiếng đánh nhau ồn ào kịch liệt nhanh chóng truyền tới.
- Nhạc lão cố lên! Đánh bại tên tự đại cuồng kia!
- Cẩn thận! Hắn từ bên kia đi tới!
- Đến đây đến đây, một kích mạnh nhất của Nhạc lão!
- Thật nhanh!
- Ha ha, tên kia sắp xong rồi!
Cả bốn phía Thao Trường Luyện Binh, đang tụ tập lượng lớn đội hộ vệ và tu luyện giả.
Một đám mặt đỏ tai hồng, tất cả đều đang cổ vũ trợ uy cho Nhạc Đạo Nam đang chiến đấu kịch liệt ở giữa sân.
- Ầm vang!
Chỉ nghe một tiếng nổ, cả Thao Trường Luyện Binh hung hăng chấn động một chút, bốc lên mảng lớn bụi mù.
Cơ hồ là đồng thời hai bóng dáng nhanh nhẹn rời khỏi phạm vi bụi mù, vững vàng đứng ở biên giới sân đấu.
Lâm Hữu nhìn bóng dáng đang chiến đấu cùng Nhạc Đạo Nam.
Một người đàn ông lãnh khốc thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, hai tay nắm loan đao đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên vừa trải qua quá một hồi chiến đấu kịch liệt.
Nhạc Đạo Nam bên kia cũng chẳng tốt hơn là bao.
Trường kiếm trong tay rung động, mồ hôi theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống mặt đất, miệng thở hổn hển như trâu.
Quả nhiên đúng như lời Ngụy Cương nói, thế lực ngang nhau.
Mà ngay khi hai người chuẩn bị giao thủ lần thứ hai, đám người đang đứng ở biên giới sân cũng phát hiện ra Lâm Hữu, kinh ngạc một chút rồi vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Bái kiến lãnh chúa đại nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận