Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 350: Bị Dồn Vào Đường Cùng

Thân ở đại lục khác, lại không có cách nào liên lạc với lãnh địa để triệu hoán binh chủng, đối với một cái lãnh chúa mà nói, không khác nào tuyên án tử hình.
Huống chi trên người cô còn mang theo vết thương, bên cạnh lại có một người đang trọng thương hôn mê - Lâm Hữu!
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ bọn họ thật phải chết ở chỗ này sao?
Kỷ Vân Sương gắt gao cắn môi, mờ mịt luống cuống nhìn bốn phía.
Đây là là lần đầu tiên, gặp phải tình trạng tứ cố vô thân như bây giờ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bối rối, thậm chí còn có điểm khủng hoảng.
- Không, không được, ta nhất định phải tỉnh táo!
Kỷ Vân Sương hai tay nắm chắc, hít sâu một hơi, cưỡng chế để cho chính mình tỉnh táo lại.
Sau một hồi lâu, sự lo lắng của cô mới thoáng bình phục lại, ánh mắt cũng dần dần trở nên kiên định.
Tiếp đó dứt khoát đứng dậy, đi vào sâu bên trong rừng rậm tìm mấy sợi dây leo bện thành ghế mây, mang theo Lâm Hữu buộc vào đằng sau lưng, nỗ lực mang theo hắn rời đi.
Nơi bọn họ đang ở bây giờ quá rộng mở, lại thuộc về những thế giới khác.
Chờ lâu một giây, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm, nhất định phải mau chóng tìm được một chỗ để ẩn thân mới được.
Nếu không dựa vào tình trạng hiện tại của cô, đừng nói lãnh chúa cấp cao, chỉ là đụng tới một lãnh chúa cấp 6 nắm giữ binh chủng cấp 7, đều có thể lấy mạng của bọn họ.
- Lâm Hữu, ngươi chống đỡ một chút, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ an toàn trước.
Kỷ Vân Sương cắn chặt hàm răng, gian khổ cõng Lâm Hữu lên.
Còn chưa đi mấy bước, cô đã chảy mồ hôi đầm đìa, toàn thân đau nhức kịch liệt.
Nhưng dù cho như thế, cô vẫn cố gắng chèo chống, bước bước chân nặng nề, thất tha thất thểu đi vào bên trong một rừng rậm.
Khu rừng rậm này, là nơi bây giờ cô có thể nhìn thấy, là chỗ ẩn thân thích hợp nhất, cũng là nơi duy nhất mà cô có thể đi đến.
Nếu đi xa hơn, chỉ sợ ngay chính bản thân cô cũng khó có thể chống đỡ.
Cứ như vậy đi từng bước chậm rãi, cuối cùng cô cũng thành công vào bên trong rừng rậm, một đường tìm kiếm hang động hay hốc cây để trốn vào.
Thế nhưng Kỷ Vân Sương vạn vạn không nghĩ tới chính là cô vừa mới đi vào rừng rậm không bao lâu, hai lãnh chúa mang theo binh chủng đột nhiên tiến đến, cả hai đều sững sờ tại chỗ.
Hai người lãnh chúa kia cũng là cấp 6, bên cạnh đi theo mấy tu tiên giả cấp 7 với số lượng lớn binh chủng hệ Dã Thú cấp 6, họ còn kéo theo rất nhiều xác quái vật.
Hiển nhiên là vừa mới trở về sau một cuộc đi săn trong rừng sâu.
Sau khi gặp phải Kỷ Vân Sương, hắn dừng lại một lúc, tiếp đó lập tức cảnh giác.
- Ngươi là...... Người của vực giới khác!
- Cũng dám xông vào bên trong đại lục Nguyên Sát chúng ta, thật to gan!
Nhìn thoáng qua, hai vị lãnh chúa đã nhận ra Kỷ Vân Sương và khí tức của Lâm Hữu đang nằm trên lưng cô.
Trước mặt kẻ thù không phân biệt nam nữ, nhất là khi cảm nhận được khí tức cấp 7 trên người Kỷ Vân Sương, biểu cảm của hai người đột nhiên thay đổi.
- Lên! Giết bọn hắn!
- Tiêu diệt bọn hắn!
Ra lệnh hai tiếng, binh chủng Dã Thú bên cạnh bọn họ đã nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên nhào tới hướng Kỷ Vân Sương.
Sắc mặt của Kỷ Vân Sương hơi trầm xuống, cắn chặt răng.
Cô không nghĩ tới, nhanh như vậy đã gặp phải lãnh chúa của vực giới này.
Mắt thấy binh chủng của đối phương lao tới gần, không do dự, trực tiếp cõng Lâm Hữu xoay người bỏ chạy, chạy vào một bên khác của của rừng rậm.
Nhưng chính bản thân cô cũng đang bị trọng thương, làm sao có thể chạy thắng được những binh chủng cấp 7 kia?
Trong một thời gian ngắn, đã bị mấy con dã thú kia ngăn lại đường đi, những móng vuốt sắc nhọn đã tấn công thẳng vào cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô đành phải lấy một thanh kiếm từ bên trong không gian cá nhân ngăn lại trước người
- Bang!
Tiếng va chạm chói tai vang lên.
Công kích của đám dã thú bị ngăn lại, mà Kỷ Vân Sương lại bị đánh lui, thân nện vào một thân cây bên cạnh, miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Không đúng! Cô ta giống như bị thương nặng!
Trong đó một vị lãnh chúa đã phát hiện ra tình trạng của Kỷ Vân Sương, nhịn không được kinh ngạc nói.
Một vị lãnh chúa khác thấy thế, cũng là phát ra một tiếng kêu nhẹ:
-? Thật đúng là, chờ một chút, trước tiên đừng giết cô ta!
Trong nháy mắt, đám binh chủng cấp 7 vừa đánh Kỷ Vân Sương trọng thương đã vây quanh vây vào giữa, cắt đứt tất cả đường lui của cô.
Mà hai vị lãnh chúa kia cũng rời khỏi vòng vây.
- Không ngờ cô ta đang bị thương nặng, hại ta mất công lo lắng một phen.
- Nhìn kỹ, lại còn là một mỹ nhân, đúng lúc ta gần đây kìm nén đến sắp hỏng rồi, trước tiên để cho ta sung sướng rồi tính.
- Tiểu nương tử, nếu như ngươi không muốn chết quá thảm, tốt nhất chớ phản kháng, ngoan ngoãn để chúng ta thoải mái một chút, ít nhất ta còn có thể lưu lại cho ngươi một mạng, hắc hắc.
Sau khi nhìn thấy hình dạng của Kỷ Vân Sương, hai người một mặt cười dâm, chậm rãi đi đến.
Ánh mắt của Kỷ Vân Sương gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn hắn, không nói một lời, trong lòng lại chứa đầy sự không cam lòng.
Cô hận.
Chính bản thân bị lưu lạc nơi đây, không có cách nào triệu hoán binh chủng, càng hận chính mình quá yếu.
Thậm chí ngay cả hai người lãnh chúa cấp 6 đều không đánh lại được.
Bây giờ, đã không có đường lui rồi, lấy tình trạng hiện tại của cô, muốn chạy trốn tìm đường sống là không thể nào.
Lại bị hai tên cầm thú ở vực khác làm bẩn, còn không bằng tự chấm dứt sinh mạng của bản thân tại đây!
- Cha, con gái bất hiếu, không thể ở bên cạnh phụng dưỡng người...... Mẹ, con gái sẽ xuống đoàn tụ với ngươi......
Cơ thể của Kỷ Vân Sương run rẩy, mặc dù bùn đất đã che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô, tóc tán loạn thành một bầy, nhưng vẫn không che giấu được phần kiêu ngạo với bất khuất của một vị công chúa.
Mắt thấy hai người kia đang dần dần tới gần, cuối cùng trong lòng nổi lên tia hung ác, từ bên trong không gian cá nhân lấy ra môt cây chủy thủ.
- Không tốt! Cô ta muốn tự sát! Mau ngăn cản cô ta!
Hai tên lãnh chúa thấy trong tay Kỷ Vân Sương đột nhiên xuất hiện chủy thủ, bọn hắn biến sắc, muốn xông lại ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận