Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 737: Đại Trận Phong Tỏa! Tượng Thần Không Đầu Khổng Lồ

Một vài lão lãnh chúa cấp chín có kiến thức rộng rãi nhìn thấy quầng sáng này, lập tức thay đổi sắc mặt.
- Không tốt! Là đại trận phong tỏa, mau rời khỏi nơi này!
Trong một mảnh la lớn, cả đám trực tiếp mặc kệ chuyện cướp đoạt quả cây, cưỡi lên tọa kỵ phi hành xông lên trời cao, muốn lao ra khỏi lỗ hổng còn chưa kịp khép lại trên không trung.
Chỉ tiếc bọn họ vẫn chậm một bước.
Khi bọn họ bay đến đỉnh màn ánh sáng kia chỗ hổng bên trên đã hoàn toàn khép kín.
Cùng lúc đó, một tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu tất cả lãnh chúa.


Xin các vị lãnh chúa chú ý, không gian trước mặt đã bị phong tỏa, tất cả kỹ năng loại truyền tống đều mất đi hiệu lực

Không gian bị phong tỏa!
Nghe được nhắc nhở, trong lòng Lâm Hữu chấn động.
Rốt cuộc là ai làm ra bút tích lớn như thế, lại làm ra pháp trận lớn như vậy để phong tỏa cả khu vực xung quanh Đại Thụ Bản Nguyên?
Sợ là lãnh chúa cấp chín không thể làm được?
Từ từ.
Lãnh chúa cấp chín?
Bỗng nhiên, Lâm Hữu sững sờ.
Hắn nhớ lại lời Trầm Xuân Phong đã nhắc nhở hắn trước khi cuộc tranh cướp bắt đầu, dường như đối phương đã nói sáng nay bọn họ đụng phải vài đội ngũ Liên Minh Giới Vực.
Chẳng lẽ là bọn họ giở trò quỷ?
Vậy thì phiền toái rồi.
Bút tích lớn như thế, hiển nhiên là chủ mưu đã lâu, chuyên môn nhằm vào lãnh chúa cấp chín các giới.
Kết quả không nghĩ tới, cả hắn cũng bị liên lụy vào.
Đến đây, hắn nào dám nghĩ nhiều, mắt thấy quầng sáng kia chỉ cách hắn chừng mấy trăm mét, hắn lập tức xông lên đột nhiên bổ ra một đao.
- Thương!!
Âm thanh va chạm kịch liệt, nổ vang bên tai.
Lâm Hữu cảm thấy hổ khẩu run lên, lực phản chấn cường đại ầm ầm lao tới, đánh bay cả người hắn ra ngoài, khí huyết trong cơ thể cuộn trào một đợt.
Pháp trận thật mạnh!
Lâm Hữu kinh hãi không thôi, một đao cắm vào mặt đất, thật vất vả mới ổn định được thân hình.
Cùng lúc đó, bên trên phương hướng khác.
Nhóm lãnh chúa vừa phản ứng lại cũng mang theo binh chủng của mình đi tới biên giới, tiến hành điên cuồng công kích pháp trận, nhưng chỉ khiến nó gợn lên một làn sóng mà thôi.
Căn bản không thể tạo thành phá hoại mang tính thực chất cho pháp trận.
- Vô dụng, đây là thứ mà chúng ta đã hao phí vô số tài nguyên xây dựng thành, các ngươi hãy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, biến thành tế phẩm để chúng ta hiến cho Thần Thượng Cổ đi.
Đột nhiên, một tiếng cười to vang lên, truyền khắp cả pháp trận.
Giữa rừng rậm xa xa, có chi chít những bóng dáng lao ra, từng đội lãnh chúa cấp chín cưỡi phi hành tọa kỵ đi tới bên ngoài pháp trận, bao vây xung quanh pháp trận ở trung gian.
Rõ ràng là người Liên Minh Giới Vực!
………….
Nhìn đám người Liên Minh Giới Vực xuất hiện, cuối cùng Lâm Hữu cũng hiểu vì sao bọn họ lại đứng chờ ở bên ngoài rừng rậm.
Chính là vì xây dựng đại trận phong tỏa này, vây chết toàn bộ bọn họ ở bên trong!
Vì hành động lần này mà bọn họ không tiếc xuất động gần năm nghìn lãnh chúa cấp chín, tính cả binh chủng, cơ hồ đã phủ kín bốn phía đại trận.
- Liên Minh Giới Vực, lại là đám cặn bã các ngươi!
- Các ngươi thực sự cho rằng chỉ dựa vào chút người ấy là có thể đối phó được chúng ta?
- Các ngươi đang là địch của Vạn Giới!
Trong đại trận phong tỏa, một đám lãnh chúa cấp chín gầm lên, cũng cưỡi tọa kỵ phi hành bay đến không trung.
Lần này, ít nhất cũng có hơn mười ngàn lãnh chúa tới tranh đoạt quả Bản Nguyên.
Hơn nữa đều là nhân vật có uy tín danh dự đến từ mỗi một giới vực.
Nếu là địch với bọn họ, cũng tương tự với chuyện trở thành địch nhân của giới vực sau lưng bọn họ.
Từ xưa đến nay, chưa từng có một giới vực nào dám,ột lần trở thành kẻ địch của nhiều giới vực như vậy, nhưng Liên Minh Giới Vực lại cố tình làm.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ giới vực khác liên hợp lại tạo áp lực?
Lâm Hữu nghĩ mãi vẫn không rõ.
Nhưng chuyện đó không khiến hắn quá mức chú ý, điều khiến hắn càng để ý hơn, chính là lời đối phương vừa nói.
Tế phẩm cho Thần Thượng Cổ.
Có phải bọn họ đang nhắc tới thân thể bị trấn áp trong này?
Liên Minh Giới Vực muốn dùng bọn họ làm tế phẩm, để thả tồn tại khủng bố dưới kia ra?
Lâm Hữu nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng lập tức dấy lên một mảnh sóng to gió lớn.
- Ha ha, là địch của Vạn Giới thì làm sao? Các ngươi vẫn nên quan tâm bản thân mình trước đi, ra tay!
Người của Liên Minh Giới Vực không nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, chúng hét lớn một tiếng, đã triệu hồi tất cả binh chủng ra.
Lâm Hữu thầm nghi hoặc.
Theo lý thuyết, chắc loại đại trận phong tỏa này không có tính công kích mới đúng.
Dù bị nhốt ở bên trong đại trận nhưng số lượng cấp chín của bọn họ bên này cũng gấp hai, gấp ba đối phương, Liên Minh Giới Vực dựa vào cái gì để tự tin có thể đối phó được bọn họ như vậy?
Giống như để trả lời cho nghi hoặc của hắn.
Đúng lúc này, nhóm lãnh chúa Liên Minh Giới Vực đều lấy ra một viên thủy tinh màu đen, giơ lên cao trên đỉnh đầu.
Tiếp theo, từng đợt năng lượng tản ra từ trên người binh chủng bọn họ, hội tụ vào bên trong thủy tinh màu đen, lại khiến cho thứ này bộc phát ra mảng lớn ánh sáng màu đen, phóng vào bên trong đại trận.
Một tiếng nổ “Ầm vang”, mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.
Mặt đất bên dưới Đại Thụ Bản Nguyên, đột nhiên xuất hiện từng khe hở, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
- Tình huống gì đây?
- Giống như có cái gì đó muốn nhô lên, mọi người mau tản ra!
Nhóm lãnh chúa trong đại trận kinh hô không ngừng rồi vội vàng né ra bốn phía, vẻ mặt tất cả đều tràn đầy kinh hoảng.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được một cỗ uy thế khủng bố vô biên từ trong cái khe bên dưới, ngay sau đó, nó bắt đầu hóa thành sát khí từ trong cái khe không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Cuối cùng trong một chuỗi những tiếng nổ ầm vang, mặt đất sụp đổ, cát đá bắn tung ra.
Trước mặt bọn họ dần dần hội tụ thành một bức tượng không đầu cao tới trăm mét, đứng sừng sững bên cạnh thân cây Đại Thụ Bản Nguyên.


Tên: Tượng Thần Không Đầu Khổng Lồ ( thủ lĩnh )



Chủng tộc: Ác Ma



Cấp bậc: cấp mười (cấp S)

Bạn cần đăng nhập để bình luận