Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1113: Mở Ra Quyển Trục!

Một giây sau.
Một tiếng nổ tung vang lên.
Cánh Cửa Không Gian lập tức hóa thành hư vô, biến mất trong hư không hỗn độn.
Các lãnh chúa cấp 10 chờ ở phía ngoài thấy thế lập tức vội vàng nghênh đón, hỏi thăm tin tức và nhiệm vụ liên quan tới không gian thứ cấp.
Khi biết được mục tiêu cuối cùng nhất của nhiệm vụ lại là một quái vật kinh khủng có thực lực gần với cấp 11 thì các lãnh chúa các giới lập tức xôn xao một mảnh, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
- Ma thú đến gần cấp 11, độ khó của nhiệm vụ này mẹ nó khoa trương quá vậy?
- Cái gì? Chết hơn mười quốc vương à?
- Sau khi mọi người đều chạy hết thì ma thú kia mới bị giết chết à?
- Tê! Vậy chẳng phải là nói, là mấy người còn lại làm?
- Mấy người đã có thể xử lý một ma thú cấp 11 à?
Khi Lâm Hữu chém giết Hung Thú Hỗn Độn thì không có ai khác ở đó cho nên rất nhiều lãnh chúa đều suy đoán là đám lão quốc vương còn lưu lại đã đánh một trận.
Nhưng bọn hắn lại không chú ý tới.
Ngay khi bọn hắn nghị luận ầm ĩ thì trong lòng một vị lão quốc vương ở nơi hẻo lánh vẫn còn sợ hãi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Lão chính là một trong mấy người rời khỏi cuối cùng trong miệng các lãnh chúa kia.
Không giống với những người khác, lão rất rõ ràng đối với chuyện đã xảy ra ở nơi sâu trong không gian.
Căn bản cũng không phải là mấy người cùng nhau hợp sức tiêu diệt vật kia, mà là một người!
Lão nghĩ tới đây, trong đầu lão đã không khỏi hiện ra cảnh tượng mình nhìn thấy trước khi thoát đi, một nam nhân huyết quang ngập trời, suất lĩnh đại quân thực vật độc chiến với Hung Thú Hỗn Độn.
Mặc dù hắn không nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Nhưng nếu quả thật để nói là ai chém giết Hung Thú Hỗn Độn thì tuyệt đối không thể nghi ngờ chính là người kia!
Một vị lãnh chúa cấp 10 lại có có thể bộc phát ra thực lực có thể so với cấp 11, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì lão cũng không thể tin được đây là sự thực.
Đồng thời lão lại thầm cảm thấy may mắn.
May mắn mình không trêu chọc loại quái vật đó, nếu không thì dù lão có được chín mảnh vỡ thần cách cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
- Được rồi, vẫn không nên lẫn vào chuyện này.
Lão quốc vương âm thầm lắc đầu, từ bỏ dự định công khai chuyện này.
Dù sao đối với lão thì chuyện này không có bất kỳ chỗ tốt nào, không đáng liều lĩnh truyền bá lung tung để rồi đắc tội với quái vật kia.
Nhìn thoáng qua Cánh Cửa Không Gian đã biến mất hầu như không còn sau lưng, lão không tiếp tục dừng lại, dịch chuyển một cái biến mất tại chỗ.
Mà sau khi lão rời khỏi không bao lâu.
Lâm Hữu mang theo cơ thể bị trọng thương cũng rời khỏi đám người, mang theo binh chủng đến một góc không người chữa thương, thuận tiện chỉnh lý thu hoạch lần này.
Không thể không nói, thu hoạch lần này của hắn thật vô cùng kinh người.
Thậm chí có thể nói là một lần lớn nhất từ khi hắn trở thành lãnh chúa đến nay.
Không chỉ thu hoạch được 30 ngàn mảnh vỡ quy tắc, còn làm tới thi thể của Hung Thú Hỗn Độn ngưng tụ từ mười đại nguyên lực mà thành.
Nhưng làm cho hắn kích động nhất vẫn là tám mảnh vỡ thần cách kia, và phần thưởng Bí Bảo Hỗn Độn lấy được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Trừ bỏ một mảnh cần dùng để thăng cấp lên cấp 11 thì hắn vẫn còn thừa lại đến bảy mảnh vỡ thần cách.
Đây tuyệt đối là một bút tài phú kinh người khó có thể tưởng tượng.
Nếu như truyền ra thì chắc chắn sẽ gây nên một mảnh sóng to gió lớn trong lãnh chúa cấp 10.
Thậm chí về phần Bí Bảo Hỗn Độn càng không cần nhiều lời, giá trị của nó còn cao hơn mảnh vỡ thần cách, tuyệt đối là chí bảo mà vô số lãnh chúa cấp cao đều muốn có được.
Trước đó, bởi vì chỉ lo thoát khỏi không gian nên hắn không có cơ hội xem xét.
Bây giờ thành công thoát đi, Lâm Hữu cũng không tiếp tục chần chờ, sau khi xác nhận xung quanh không ai thì hắn tràn đầy chờ mong và thấp thỏm mở ra không gian cá nhân của mình.
Vì sao lại thấp thỏm?
Bởi vì hắn cũng không có quên chuyện từng xảy ra với Bí Bảo Hỗn Độn lần trước bị Không Gian Bản Nguyên nuốt mất.
Hiện tại, hắn thật vất vả liều mạng lại kiếm được một cái nữa, hắn đương nhiên không hi vọng lại xảy ra chuyện giống vậy.
Mặc dù hắn biết chuyện này vẫn rất có ích lợi đối với hắn nhưng vẫn hi vọng có một món chí bảo có thể trực tiếp thăng lên thực lực bản thân, như vậy mới không uổng công hắn liều mạng.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ không dám làm ra chuyện xúc động như vậy.
Nhưng bây giờ lại không giống, hắn chỉ còn lại hơn nửa năm, không dùng hết tất cả thăng cấp thực lực bản thân thì nghênh đón hắn sẽ là sự hủy diệt.
Nếu chết sớm chết muộn cũng là chết, vậy còn không bằng một phen, biết đâu còn có thể tranh thủ đường sống một chút.
Hắn đã không lo được nhiều như vậy.
Hắn nghĩ xong, bình tĩnh lại tâm thần, bắt đầu lục lọi ở trong Không Gian Bản Nguyên.
Sau khi thấy trong một góc hẻo lánh có một món đồ bị khí tức màu xám bao phủ, hắn lập tức thở dài hơi, cẩn thận cầm nó ra.
Ngay sau đó, một quyển trục màu vàng lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.
Quyển trục à?
Lâm Hữu nghi hoặc nhìn quyển trục xoay chầm chậm trong không trung, có được nạm vàng giấy trước mắt.
Chỉ cảm thấy một cỗ khí tức của Hỗn Độn nhàn nhạt từ đó hiện ra, nhưng lại không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Nhưng Lâm Hữu cũng không có tâm tư để ý đến những thứ này.
Sau khi hắn nhìn thấy hoa văn đồ án ở bên cạnh quyển trục thì đột nhiên chấn động tinh thần, biểu lộ kinh nghi bất định.
Hắn đã từng nhìn thấy đồ án này!
Trước đó, khi hắn đạt được quyển trục thăng cấp kỹ năng ở trong chiến trường Vạn Giới cũng vậy!
Thậm chí trên quyển trục này càng thêm tinh tế, đường vân cũng càng thêm phức tạp, mơ hồ lộ ra một khí tức làm tim hắn đập nhanh.
- Ùng ục.
Lâm Hữu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng khẩn trương xem xét thông tin về quyển trục, nhưng hắn lại không phát hiện cánh tay của mình đã run nhè nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận