Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1288: Truy Sát Ngàn Dặm, Đông Cực Ma Vực.

Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của bọn hắn, hình tượng trước mắt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Đợi sau khi hai người kịp phản ứng thì phát hiện mình đã xuất hiện ở nơi mình đứng hai giây trước.
Mà Lâm Hữu đã mượn cơ hội này lao ra khỏi vòng vây, lao thẳng về hướng chỗ sâu trong sa mạc.
- Đây là… Đảo Ngược Thời Gian!
Đại trưởng lão gần như là kinh hô lên, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ không thể tin.
Sao một Lãnh Chúa cấp 12 lại sử dụng Đảo Ngược Thời Gian?
Đây chính là năng lực mà chỉ có cấp độ kia mới có thể lĩnh ngộ!
- Đuổi theo! Tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát!
Mắt thấy Lâm Hữu càng trốn càng xa, hai người cũng không còn lưu thủ nữa, cả hai bộc phát toàn bộ lực lượng đuổi theo Lâm Hữu.
Tốc độ nhanh chóng, đảo mắt đã tới gần sau lưng Lâm Hữu.
Nhưng bọn hắn vừa công kích tới phạm vi 200 mét quanh người Lâm Hữu thì đã lập tức bị thời gian pháp tắc của Lâm Hữu giam cầm, trở nên vô cùng chậm chạp.
Mà binh chủng của bọn hắn ngăn ở phía trước Lâm Hữu cũng đều bởi vì tốc độ quá chậm mà bị Lâm Hữu tuỳ tiện tìm được khe hở xuyên qua, bỏ trốn mất dạng.
Nhưng hai người cũng không vội, vì bọn hắn có thể cảm nhận được, Lực Lượng Pháp Tắc trong cơ thể của Lâm Hữu đang tiêu hao nhanh chóng, đã không còn thừa bao nhiêu.
- Nhanh, nhanh nữa lên!
Cảm nhận được Lực Lượng Pháp Tắc trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, trong lòng của Lâm Hữu vô cùng gấp gáp, để Linh Tịch và Không Minh trị liệu thương thế trên người của mọi người.
Mặc dù hắn có thể bằng vào Pháp Tắc Thời Gian tạm thời ngăn chặn đối phương, nhưng chênh lệch cấp độ quá lớn lại làm cho hắn không có cách nào phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Lại thêm bây giờ, binh chủng của hắn đã không còn bao nhiêu, chỉ còn lại Vương tộc và những binh chủng Siêu Phàm kia mà thôi, muốn sống chỉ có một đường chạy trốn.
Trong nháy mắt, tốc độ của Tiềm Long nhanh đến cực điểm lướt qua trên sa mạc, đi tới trên một cánh đồng hoang mênh mông vô bờ.
Mà ở cuối tầm mắt chính là một mảnh thiên địa huyết sắc quen thuộc đập vào mi mắt.
Phạm vi rộng lớn, nó còn rộng lớn hơn vô số lần so với cảnh tượng hắn nhìn thấy khi còn ở thành Trấn Ma trước đó, nó gần như bao phủ toàn bộ đồng hoang.
Đông Cực Ma vực!
Không sai.
Đây tuyệt đối chính là Đông Cực Ma Vực mà tin tức nói tới!
Trong lòng Lâm Hữu đại chấn, hắn lập tức tăng tốc nhanh chóng lao về hướng đó.
Nhưng đúng vào lúc này, trong một thành thị phồn hoa ở biên cảnh cánh đồng hoang có vô số bóng người bỗng nhiên xông ra, dần dần tới gần vị trí của hắn.
- Chúng ta đã liên hệ với người bên kia, ngươi không trốn thoát được đâu.
Sau lưng truyền đến một tiếng quát chói tai của Thất trường lão.
Lâm Hữu nghe vậy thì ánh mắt hắn ngưng lại, thành thị biên cảnh này rõ ràng là dùng để trấn thủ cánh đồng hoang, chống lại sự tấn công của Ma Tộc, Lãnh Chúa cấp cao trong đó tuyệt đối không ít.
Một khi hắn bị những người này cầm chân thì muốn chạy đến Đông Cực Ma Vực sẽ không còn đơn giản nữa.
Cho nên Lâm Hữu không do dự, trực tiếp triệu hoán mấy trăm con Phỉ Thúy Lục Long và quân đoàn Cây Nấm còn lại ra ngoài.
- Rống!
Không cần nhiều lời, Tiềm Long nổi giận gầm lên một tiếng, phát động Cự Long Tập Kích, để tốc độ của tất cả Lục Long đột nhiên tăng lên, nhanh chóng lao qua bầu trời của thành thị kia.
- Nhanh, nhanh ngăn hắn lại!
- Hắn chính là Lâm Hữu đang được treo thưởng kia!
- Bắt hắn là có thể lấy được ban thưởng 500 ngàn Pháp Tắc Tinh Thạch!
Những Lãnh Chúa vừa chạy tới không ngừng hô quát, nhao nhao triệu hoán ra binh chủng phi hành và binh sĩ xúm lại, hình thành một vòng vây to lớn trên không trung.
Thậm chí Lâm Hữu còn nhìn thấy mấy Lãnh Chúa cấp 13 ở trong đó.
- Động thủ!
Thanh Cương hét lớn một tiếng, phát động Gào Thét Dã Man, tất cả Phỉ Thúy Lục Long lập tức há miệng, đột nhiên phun ra mảng lớn long viêm về phía trước.
Binh chủng của những Lãnh Chúa kia vừa tới gần đã bị long viêm bao phủ.
Sau đó bọn hắn lại khiếp sợ phát hiện, binh chủng phi hành mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị những long viêm này đốt cháy trong nháy mắt, giống như những tờ giấy mỏng kêu thảm từ trên không trung rơi xuống.
Chính là Tiềm Long kỹ năng của Bá Chủ Không Trung, tăng lên 20% lực lượng cho tất cả Long Tộc, đồng thời gây thêm 50% sát thương đối với kẻ địch loại phi hành.
Trong cấp 12, tuyệt đối không có binh chủng phi hành nào có thể đỡ được một kích liên hợp của quân đoàn Cự Long của hắn.
Chỉ có điều lập tức, Lâm Hữu đã vọt tới phía trên thành thị, quân đoàn Cây Nấm trên lưng Lục Long được Nấm Yêu Vương suất lĩnh liều mạng ném cây nấm ra xung quanh.
- Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng nổ tung kịch liệt liên tiếp vang lên, rốt cục thành công nổ ra một lỗ hổng trong vòng vây.
Mà mấy Lãnh Chúa cấp 13 kia thì bị hắn dùng Lực Lượng Pháp Tắc còn sót lại thay đổi tốc độ thời gian ngăn chặn, trong một hồi cuồng phong gào thét lao ra khỏi vòng vây, bay về phía cánh đồng hoang ngoài thành thị.
- Phương hướng đó, chẳng lẽ hắn muốn chạy trốn đến trong Đông Cực Ma Vực à?
Thất trường lão đang đuổi theo thầm giật mình, rốt cuộc hiểu rõ ý đồ của Lâm Hữu.
Phải biết nơi này được xưng là cấm địa của Lãnh Chúa, một trong mấy hang ổ của Ma Tộc, dù là Lãnh Chúa cấp 13 đi vào đó cũng chưa hẳn có thể toàn thân trở ra.
Hắn chỉ là một Lãnh Chúa cấp 12, chẳng lẽ muốn chạy đi vào đó chịu chết à?
- Mặc kệ, không quản được nhiều như vậy, cho dù giết chết hắn thì cũng tuyệt đối không thể để cho hắn rơi vào trong tay Ma Tộc!
Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm, trong mắt lão ta hiện ra một tia sát ý, lão ta không còn lưu thủ nữa, bỗng nhiên bỏ lại các Lãnh Chúa sau lưng, đuổi kịp Lâm Hữu, binh chủng Thiên Sứ đầy trời bộc phát thánh quang, hóa thành một thanh Thánh Kiếm Phán Quyết dài đến mười ngàn trượng ầm vang chém xuống.
- Cẩn thận!
Linh Tịch ở bên cạnh Lâm Hữu hô to một tiếng, lập tức giơ lên pháp trượng, lít nha lít nhít bụi gai cuốn lấy Thánh Kiếm.
Nhưng một giây sau, kỹ năng khống chế của nàng đã bị trực tiếp phá vỡ.
Lực lượng Thánh Quang cuồng bạo đánh nó bay ra ngoài, nháy mắt mình đầy thương tích.
Lâm Hữu cắn răng một cái, vội vàng thôi động Lực Lượng Pháp Tắc vừa khôi phục, cầm cố lại thời gian xung quanh người, làm chậm tốc độ rơi xuống của Thánh Kiếm.
Sau đó đường kiếm bị lệch, Lẫm Hữu nhanh chóng né qua bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận