Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 289: Không Nghĩ Tới Bên Trong Chiến Trường Này Lại Có Một Lãnh Chúa Thực Lực Khủng Bố Như Vậy

- Mau ngăn cản chúng nó!
Người đàn ông được gọi là Mạnh ca là kẻ hoàn hồn đầu tiên, hắn lập tức lớn tiếng la lên với Thái Thản Cự Nhân bên người.
Chỉ nghe Thái Thản Cự Nhân cấp tám kia nổi giận gầm lên một tiếng, trên người nó lập tức bốc lên mảng lớn vòng sáng đỏ, bắt đầu nhanh chóng bành trướng.
Kỹ năng đặc biệt của nhất tộc Thái Thản, Thái Thản Lực!
Cho phép bọn chúng tăng lên lực lượng và phòng ngự của bản thân trên diện rộng, trong khoảng thời gian ngắn.
Thậm chí cả đám thái thản cấp bảy bên cạnh, cũng đồng loạt phát động kỹ năng. Tất cả chúng nó đều phủ đầy vòng sáng đỏ, nghênh đón quân đoàn thực vật của Lâm Hữu.
Cảm giác áp bách cường hãn ấy lập tức khiến hai mắt Lâm Hữu trên tường thành nheo lại.
- Rầm rầm oanh!
Đám khuẩn nấm rơi xuống trên người Thái Thản Cự Nhân rồi nổ mạnh kịch liệt, nhưng chỉ tạo thành thương tổn rất nhỏ cho chúng nó mà thôi.
Lúc này, hai lãnh chúa khác cũng từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại. Bọn họ lập tức truyền mệnh lệnh cho binh chủng bên người.
- Đi! Ngăn chặn cổng thành cho ta!
Nhưng âm thanh trong miệng bọn họ vừa hạ xuống, khe giữa cửa thành, đột nhiên vang lên một tiếng rít gào kinh khủng.
Ngay lập tức, trên người tất cả thực vật của Lâm Hữu đang ở bên trong Thanh Đằng, đều bị một tầng ánh sáng đỏ bao vây.
Mà trong nhóm thực vật, một trên người gốc cây liễu đen ngòm lại toát ra một mảnh gai nhọn màu lục, sau đó nó bắt đầu hóa thành một quầng sáng bắn thẳng ra ngoài bốn phía.
Rít Gào Dã Man tăng 30% thuộc tính, cộng thêm Linh Hồn Hóa Thân tăng 8% thuộc tính tăng 10% tốc độ khôi phục, kết hợp với Quầng Sáng Hoà Hợp của Linh Tịch, chỉ nháy mắt đã tăng thuộc tính của tất cả thực vật lên một trình độ cực kỳ khủng bố!
Mà cũng chỉ nháy mắt tiếp theo thôi, binh chủng của ba người kia liên tiếp bại lui, không ngừng ngã xuống dưới công kích của nhóm thực vật.
Thậm chí cả Thái Thản Cự Nhân cấp tám kia cũng đang bị dây leo của Thanh Đằng công kích khó có thể chống đỡ, sau đó bị Linh Tịch thao tác lá cây bay đầy trời cắt xé máu thịt, rống giận liên tục.
- Làm sao có thể!?
Mạnh ca trừng to mắt muốn nứt ra, trong lòng dấy lên một cỗ sóng to gió lớn.
Binh chủng cấp tám của hắn lại không thể chống đỡ nổi công kích của đối phương!
Rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào?
Mạnh ca khiếp sợ nhìn về phía trên tường thành, ngay khi hắn nhìn thấy Thanh Đằng và Linh Tịch bên người Lâm Hữu, trong lòng hung hăng chấn động một chút.
Cấp tám!
Lại có hai cái cấp tám!
Phải biết rằng, hắn chỉ đào tạo ra một binh chủng cấp tám, cũng hao phí thật lớn tài nguyên và tinh lực, vậy mà có người còn biến thái hơn hắn, trực tiếp đào tạo ra hai cái cấp tám!
Mà đó còn không phải điều quan trọng nhất.
Khiến hắn khó có thể tin nổi, là hình thể của thực vật kia.
Binh chủng cấp tám lấy đâu ra hình thể khoa trương như vậy?
Còn có thể thoải mái vượt qua bức tường thành cao tới mấy chục mét?
Mắt thấy binh chủng của mình đang không ngừng tan tác, càng ngày càng nhiều dây leo to lớn xuất hiện ở trong thành, cuối cùng, Mạnh ca cũng nản lòng, muốn lui lại.
Hắn lại liếc mắt nhìn Lâm Hữu trên tường thành một cái thật sâu rồi lập tức hét lớn một tiếng với hai đồng bạn bên cạnh.
- Lui lại!
Hai người vốn đang hoảng sợ vô cùng vì thực lực khủng bố của Lâm Hữu, trực tiếp chấn động tinh thần, vội vàng triệu tập binh chủng của mình chạy trốn vào trong thành.
Mà ở trên đường chạy trốn, lại có không ít binh chủng bị dây leo trói chặt, đánh chết tại chỗ.
Nhưng ba người kia cũng nhờ tường thành ngăn cản mà tránh thoát được Lâm Hữu truy kích, đảo mắt một cái đã biến mất giữa kiến trúc dày đặc trong thành.
- Được rồi, không cần đuổi theo.
Lâm Hữu trên tường thành, trực tiếp kêu đội ngũ ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn theo phương hướng ba người kia biến mất.
Hắn ngược lại không nghĩ tới, nhanh như vậy đã được chứng kiến lãnh chúa có binh chủng cấp tám, đã vậy còn là binh chủng Thái Thản có huyết mạch cực kỳ thuần khiết.
Quả nhiên chiến trường số 1 này, danh bất hư truyền.
Nhưng hắn cũng không lo lắng.
Dù sao mỗi ngày vòng độc đều sẽ co rút lại, đến lúc đó sớm hay muộn cũng lại gặp mặt thôi.
Bây giờ, điều quan trọng nhất hắn cần làm, vẫn là nhanh chóng tìm được ngọn nguồn ôn dịch, nắm vào tay ban thưởng nhiệm vụ chiến trường.
Dù sao nhiệm vụ chiến trường nọ cũng chính là nhiệm vụ xuyên suốt cả quá trình diễn ra chiến trường vạn giới lần này, ban thưởng tuyệt đối không tầm thường, thậm chí giá trị của nó còn có thể vượt qua bí bảo xuất hiện trong ngày cuối cùng!
Nghĩ tới đây, hắn nói với thực vật bên người:
- Đi thôi, vào thành rồi nói sau.
Cứ như vậy, nhóm thực vật lục tục xuyên qua cổng thành tiến vào bên trong, hắn cũng đi theo Thanh Đằng cùng vượt qua tường thành, bước lên con đường rộng lớn.
Liếc mắt một cái, quả nhiên như hắn đã dự đoán, toàn bộ khí độc bên trong thành đã tản đi, chỉ để lại một loạt kiến trúc cổ xưa chỉnh tề nhưng tàn phá không chịu nổi, còn có thể tùy ý thấy được thi thể đầy đường.
Có binh chủng, cũng có zombie, hơn nữa còn cực kỳ nhiều dấu vết chiến đấu.
Xem ra đã có không ít người tiến vào bên trong thành trước hắn một bước, tìm kiếm vị trí của ngọn nguồn ôn dịch rồi.
Không tiếp tục lãng phí thời gian, hắn phân biệt phương hướng một chút rồi mang theo nhóm thực vật tiếp tục tiến vào bên trong thành.
......
Bên kia.
Sau khi đám người Mạnh ca thoát khỏi phụ cận cửa thành, vẫn luôn chạy trốn tới một con đường khác rồi mới chậm rãi ngừng lại.
Nhìn lại bọn họ bên người, đều chỉ còn lại chừng năm, sáu mươi binh chủng, cơ hồ đã giảm mạnh một nửa, khiến bọn họ nghĩ mà sợ rồi lại tiếp tục kinh hoàng, sắc mặt lại một lần nữa ngưng trọng.
- Không nghĩ tới bên trong chiến trường này lại có một lãnh chúa thực lực khủng bố như vậy.
Tên đầy đủ của Mạnh ca là Mạnh Khôn. Hắn là một tồn tại có tiếng từ khá lâu rồi trong đám lãnh chúa cấp sáu thuộc đại lục Hoang Cổ, lại không nghĩ rằng, có ngày sẽ rơi vào kết cục thê thảm nhường này.
- Đại ca, ngươi nói xem, tên kia có phải người tên Lâm Hữu đứng vị trí số một không?
Thanh niên tóc húi cua bên cạnh hắn nói.
- Chắc là đúng, với thực lực Thái Thản Cự Nhân cấp tám của ta, chí ít cũng có thể vượt lên top mười trong chiến trường số 1. Lại thêm hai người các ngươi, mà vẫn thua thảm như vậy, ngoại trừ hắn còn có ai?
Mạnh Khôn cơ hồ khẳng định nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận