Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 928: Chuẩn Bị Trước Khi Lên Cấp

Âm thanh vừa rơi xuống, Rồng Yêu Tổ đã trực tiếp xẹt qua từng con đường, bay đến đại sảnh hội nghị tại trung tâm thành, đến lúc biến mất không thấy.
- Triệu tập mọi người đi tới?
Ngụy Cương thầm cả kinh.
Đây là lần đầu tiên lãnh chúa đại nhân ra lệnh khẩn cấp như vậy.
Hắn nào dám chậm trễ, lập tức nói với đám thuộc hạ bên người:
- Đi, lập tức đi thông báo cho các quản sự và chủ bộ, cả người phụ trách các khu vực, cũng đi thông báo cho Nhạc lão bên kia một chút.
(Chủ bộ là danh xưng một chức quan văn cổ đại của Trung Quốc, công việc chủ yếu là quản lý sổ sách, văn thư, bảo quản con dấu, soạn thảo các văn kiện, quản lý các loại hồ sơ… tương đương với bí thư của thời hiện đại.)
- Vâng!
Đám thuộc hạ lớn tiếng đáp lại, sau đó lập tức tản ra bốn phía.
Dáng vẻ vô cùng lo lắng kia, khiến cho những cư dân lãnh địa đi ngang qua đều dừng chân lại, trên mặt đầy vẻ tò mò.

Rất nhanh, không đến nửa giờ.
Tất cả cao tầng thành Hoàng Sa đều từ mỗi một khu vực khác nhau tập trung lại, sau đó được Tiết Trường Quý và Ngụy Cương dẫn dắt, cả đám vội vàng chạy tới đại sảnh hội nghị.
- Lão Tiết, ngươi nói xem, lãnh chúa đại nhân đột nhiên triệu tập chúng ta khẩn cấp như vậy là vì chuyện gì?
Đi ở trên đường, Ngụy Cương không nhịn được hỏi.
- Lãnh chúa đại nhân bảo ngươi triệu tập mọi người mà? Phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ?
Tiết Trường Quý liếc mắt nhìn hắn.
- Ta cũng không biết mà, ngài ấy không nói cho ta biết chuyện gì, chỉ bảo ta triệu tập mọi người thôi.
Ngụy Cương lộ ra vẻ mặt sầu não.
- Tóm lại cứ đi trước rồi nói sau.
Nhạc Đạo Nam bên cạnh thấp giọng nói.
Sau đó, bọn hắn đẩy nhanh tốc độ, không bao lâu sau đã đi tới đại sảnh hội nghị, vừa bước qua cửa lớn, đã lập tức nhìn thấy Lâm Hữu đang ngồi trên ghế thủ vị xem xét tin tức lãnh địa.
- Ra mắt lãnh chúa đại nhân!
- Bái kiến lãnh chúa đại nhân!
Đám cao tầng được mấy người Tiết Trường Quý dẫn dắt, đều hành lễ với Lâm Hữu.
Những tiểu chủ bộ và người phụ trách khu vực, ngày thường không có cơ hội được nhìn thấy Lâm Hữu, đang vô cùng khẩn trương đi theo phía sau bọn họ, không dám thở mạnh lấy một cái.
- Các ngươi đến đây, đều ngồi xuống đi.
Lâm Hữu đóng cửa giao diện, vẫy vẫy tay với mọi người bên dưới.
- Đa tạ lãnh chúa đại nhân.
Tiết Trường Quý đáp lại một tiếng, rồi ra hiệu một chút, mang theo đám quản sự qua một bên ngồi ngay ngắn, những chủ bộ và người phụ trách kia đều đứng ở phía sau bọn họ.
Mà Ngụy Cương lại mang theo thủ hạ chính là quan viên thành phòng quân ngồi xuống bên đối diện, phía sau cũng có một đám thống lĩnh các đội ngũ thành phòng quân đang đứng thẳng.
Nhạc Đạo Nam và Tiếu Tòng Vân là khách khanh, phân biệt ngồi ở bên cạnh Tiết Trường Quý và Ngụy Cương.
Như vậy, tất cả các cao tầng quan văn và quan võ của thành Hoàng Sa đều có mặt đầy đủ, cả đại sảnh hội nghị là một mảnh im ắng, tất cả mọi người đang chờ Lâm Hữu lên tiếng.
Một hồi lâu sau, hắn nhìn về phía Tiết Trường Quý.
- Tiết tổng quản, ngươi theo ta bao lâu rồi?
- Bẩm lãnh chúa đại nhân, từ ngày lãnh chúa đại nhân buông xuống, đã được một năm, sáu tháng rồi.
Tiết Trường Quý cung kính đáp, trong lòng bàn tay tuôn ra một đống mồ hôi.
Không biết vì sao lão lại có cảm giác hôm nay uy nghiêm của lãnh chúa đại nhân lại tăng lên, giống như ngài đã thay đổi thành một người khác vậy.
- Một năm sáu tháng ư?
Lâm Hữu nỉ non tự nói, ánh mắt hắn có chút giật mình.
Vậy là hắn đi tới thành Hoàng Sa này, vừa tròn một năm rưỡi.
Đúng là thời gian trôi qua cực nhanh, làm cho người ta không khỏi cảm thán.
Cả đại sảnh hội nghị yên tĩnh một hồi, lúc này Lâm Hữu mới tiếp tục nói:
- Đoạn thời gian này mọi người đã vất vả rồi, cũng may có các ngươi, thành Hoàng Sa mới được quản lý gọn gàng ngăn nắp.
Nói xong, hắn còn nhìn quét một vòng tất cả mọi người bên dưới.
- Không vất vả không vất vả, đây đều là chuyện chúng ta phải làm.
- Là lãnh chúa đại nhân chỉ bảo, chúng ta mới có thể làm tốt như vậy.
- Nói rất đúng, chúng ta chỉ làm chuyện thuộc bổn phận của mình mà thôi.
Đám quản sự và thống lĩnh liên tục phụ họa, rốt cuộc cả đại sảnh hội nghị cũng trở nên náo nhiệt.
- Được rồi, đừng vuốt mông ngựa.
Lâm Hữu khoát tay, áp chế âm thanh của mọi người:
- Hôm nay, ta triệu tập các ngươi tới đây, là có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn dặn dò, chuyện này sẽ quyết định mọi việc mọi công vụ sau khi thành Hoàng Sa thay đổi.
Thành Hoàng Sa thay đổi?
Mọi người thầm kinh ngạc một chút, ai nấy đều lập tức thu liễm tâm thần, biết chuyện cực kỳ quan trọng sắp xảy đến.
Sau đó, ánh mắt Lâm Hữu lại rơi xuống trên người Tiết Trường Quý và Ngụy Cương.
- Hai người các ngươi, là người cũ, ngay từ đầu đã đi theo bên người ta, ta cũng cực kỳ tin tưởng về năng lực của các ngươi, nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, nếu cho các ngươi quản lý tất cả sự vụ của một công quốc, các ngươi có nắm chắc hay không?
Quản lý tất cả sự vụ của một công quốc?
Mọi người bên dưới đều biến sắc, vị Tiết Trường Quý và Ngụy Cương ngồi ở hàng đầu lại nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hô hấp trở nên dồn dập.
Bọn họ nhậm chức ở nơi đây lâu như vậy, đã sớm trở nên vô cùng khôn khéo, tự nhiên cũng nghe ra một chút ý tứ trong lời Lâm Hữu nói.
Ngay cả hai tu luyện giả cấp chín ngồi bên cạnh bọn họ là Nhạc Đạo Nam và Tiếu Tòng Vân, cũng khiếp sợ không thôi.
- Lãnh... Lãnh chúa đại nhân, ý của ngài là muốn nói, thành Hoàng Sa chúng ta muốn thành lập công quốc ư?
Ngụy Cương nuốt nuốt nước miếng, hỏi.
Lời này vừa nói, những người còn chưa nghĩ thông suốt kia, rốt cuộc cũng phản ứng lại, trong đại sảnh lập tức ồ lên một mảnh.
Công quốc!
Thành Hoàng Sa bọn họ muốn thành lập công quốc!
Có khác nào nói, những lão công thần như bọn họ sẽ thăng quan tiến chức, trực tiếp nhảy vọt thành trọng thần công quốc?
Nghĩ đến đây, hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập, trên mặt đầy vẻ phấn khởi và kích động không kiềm nén được, đồng thời lại có chút không dám tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận