Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 717: Căn Cứ Địa Của Liên Minh Giới Vực (1)

Giây tiếp theo, viên đạn nổ nứt ra, lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát, chỉ trong nháy mắt đã xỏ xuyên qua thân thể hai Cổ Thụ cấp chín, nổ thành một lỗ hổng thật lớn.
Mà bên trên miệng vết thương, còn dấy lên một mảnh long viêm hủy diệt, điên cuồng bùng cháy.
Một kích! Miểu sát hai binh chủng cấp chín, khiến cho con ngươi của hai người khác lại chấn động kịch liệt.
Nhưng cũng vì có hai binh chủng này ngăn cản, cho nên lãnh chúa hệ Thực Vật thành công đón đỡ Ngắm Bắn Trí Mạng của Đại Pháo, trên mặt hiện ra vô tận hoảng sợ.
Vừa rồi nếu hắn ta phản ứng chậm một bước, thân thể bị xỏ xuyên qua kia sẽ không phải binh chủng, mà là chính hắn ta.
Rốt cuộc lần này bọn họ đã gặp phải thứ quái vật gì?
Ba người đâu còn dám dừng lại, lập tức kiềm chế hoảng sợ bỏ chạy ra phía ngoài.
Lâm Hữu lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn thi thể hai binh chủng té trên mặt đất.
Hắn phát hiện binh chủng Cổ Thụ của đối phương cũng trang bị rùa lá chắn như hắn.
Trên bầu trời, còn có mấy con Rồng Yêu Đế và Rồng Yêu Hậu bay lượn đi theo, có thể sở hữu nhiều binh chủng cường đại như vậy, hiển nhiên thực lực không kém.
Thảo nào đối phương dám không kiêng nể gì mà phục kích lãnh chúa giới vực khác như thế.
- Đừng để bọn họ chạy.
Hắn ra lệnh một tiếng, thực vật rồng phụ trách trợ giúp trên không trung cũng lao xuống dưới, một cái tát chụp bay thực vật rồng cấp tám của đối phương.
Đồng thời từng sợi dây leo nhanh chóng lan tràn trên mặt đất, đuổi theo ba người
- Ngăn cản cho ta!
Lãnh chúa hệ Vong Linh lớn tiếng la lên, triệu hồi ra mảng lớn biển khô lâu ngăn đường đi của dây leo.
Ngay sau đó, đàn dã thú bên cạnh ngửa mặt lên trời rít gào, phát động kỹ năng Mãnh Thú Tập Kích chỉ hệ Dã Thú mới có, khiến cho tốc độ của tất cả binh chủng đột nhiên tăng lên, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách cùng Lâm Hữu.
- Gia tốc quần thể?
Lâm Hữu nhướng mày, không nghĩ tới đối phương còn có cả kỹ năng này.
Mắt thấy binh chủng Thực Vật của hắn tạm thời bị biển khô lâu bám trụ, khoảng cách song phương càng ngày càng xa, ba người đang chạy trốn cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Nhưng ngay lúc đó, dị biến phát sinh!
Bỗng nhiên không khí bên người lãnh chúa vong linh kia, vặn vẹo một đợt.
Không chút dấu hiệu, Vô Ảnh và hai phân thân của nó đồng thời xuất hiện, ba đạo hàn mang chợt lóe mà qua.
- Phốc!
- A ——
Âm thanh máu thịt bị đâm thủng, cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, quanh quẩn trong rừng.
Lãnh chúa hệ Vong Linh đang chạy như điên trực tiếp gục trên mặt đất, hai tay ôm cổ mình, con mắt trừng lớn tới cực hạn.
Hai người bên cạnh nghe tiếng cũng trở nên hoảng sợ.
Khi bọn họ quay đầu lại, cảnh tượng đập vào mắt chính là lãnh chúa hệ Vong Linh với phần cổ bị đâm thủng, tạo nên một lỗ hổng thật lớn và máu tươi phun như suối, sắc mặt bọn họ biến thành một mảnh trắng bệch trong nháy mắt.
- Trốn!
Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu bọn họ lúc này.
Ngay cả cứu người cũng không nghĩ tới nữa, hai người lập tức mang theo binh chủng, hoảng sợ thoát đi.


Đánh chết lãnh chúa cấp tám của vị diện khác, đạt được 81,07 triệu ma năng, Tinh Hoa Lãnh Địa cấp tám x1

Tiếng nhắc nhở lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Hữu.
Mắt thấy hai người còn lại đã vượt trốn rất xa, hắn cũng không có tiếp tục truy kích nữa, dần dần ngừng lại.
Đối phương có kỹ năng gia tốc quần thể, nơi này lại là bên trong rừng rậm với nguy cơ tứ phía, không nên chạy loạn sẽ tốt hơn, lỡ như gặp phải lãnh chúa cấp chín khác, có chút mất nhiều hơn được.
Mà tài nguyên thu hoạch được sau khi đánh chết lãnh chúa hệ Vong Linh kia cũng cực kỳ dày, ước chừng 80 triệu ma năng, cộng thêm số hắn đang có, vừa vặn đạt tới 250 triệu.
Đối với một lãnh chúa cấp tám bình thường, đây tuyệt đối là một khoản kếch xù.
- Được rồi, nghỉ ngơi một chút trước.
Lâm Hữu nói một câu với nhóm thực vật rồi bước lên thăm dò thi thể lãnh chúa đó cũng thuận tiện dọn dẹp hiện trường.
..
Bên kia, lãnh chúa hệ Dã Thú và lãnh chúa hệ Thực Vật vừa thoát khỏi đuổi giết, một đường chạy như điên tới hơn mười phút, cuối cùng bọn họ mới chậm rãi dừng lại trong một mảnh rừng rậm.
Thấy Lâm Hữu không có đuổi theo, hai chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Vì thở dốc không ngớt nên lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng, trên trán còn túa đầy mồ hôi.
- Gia hỏa kia không đuổi theo chứ?
Lãnh chúa hệ Dã Thú không ngừng quay đầu lại nhìn về phía sau, giống như chim sợ cành cong.
- Không biết, ta xem chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn.
Sắc mặt lãnh chúa hệ Thực Vật trắng bệch, trong đầu vẫn còn quanh quẩn hình ảnh một màn mạo hiểm vừa mới, chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi.
Gia hỏa kia quá khủng bố.
Chỉ một người với mấy trăm binh chủng, đã giết cho binh chủng của ba người bọn họ tan rã, còn giết chết một người trong bọn họ.
Thực lực dũng mãnh như thế, chỉ sợ ngay cả đám thiên tài bên trong mười giới vực lớn kia cũng xa xa không bằng.
Sao bên trong Vạn Giới lại có tồn tại biến thái nhường này?
Chuyện này khiến cho hắn ta có một loại cảm giác như mình đang đối mặt với lãnh chúa cấp chín, đồng thời cũng cực kỳ hối hận.
Sớm biết sẽ thế này, hắn ta không nên trêu chọc loại ôn thần ấy.
Hại hắn ta không công tổn thất nhiều binh chủng như vậy.
- Đi thôi, đi về trước lại nói sau.
Lãnh chúa hệ Dã Thú trực tiếp đứng dậy:
- Phải báo cáo chuyện này về, để bọn họ cẩn thận hơn một chút, nhất là bên trong khu vực này.
- Về sau chúng ta đừng đến bên này nữa, tránh đụng tới tên quái vật kia.
Trong lòng lãnh chúa hệ Thực Vật còn sợ hãi nói.
Tiếp theo, bọn họ không tiếp tục dừng lại nữa mà mang theo binh chủng còn lại, vội vàng chạy ra bên ngoài rừng rậm.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng trở lại căn cứ địa của Liên Minh Giới Vực ở bên trong đế quốc Cơ Giới, di tới bên ngoài một tòa lầu cao chọc trời.
Lúc này, trong ngoài tòa lầu cao chọc trời kia, đang có người đến người đi nhộn nhịp, tụ tập rất nhiều lãnh chúa đến từ các giới vực khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận