Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1292: Giao Dịch Sảng Khoái.

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Hữu cùng với sự nâng đỡ của Ngưu Phỉ đã khiến mọi việc có thêm một dị số, cũng để cho các bộ hạ của Cửu Anh ngửi được một tia hương vị lợi ích.
- Nói đi, các ngươi muốn làm thế nào?
Lâm Hữu hỏi thẳng vào vấn đề.
- Sảng khoái.
Ba cái đầu của Tam Đầu Giao vung lên, toét miệng cười rộng tới mang tai.
- Ngươi cũng biết đấy, Ma tộc chúng ta không am hiểu trồng trọt và chế tạo, cho nên thường xuyên dùng Pháp Tắc Tinh Thạch để trao đổi thức ăn và trang bị linh tinh với nhân loại.
- Trước đó loại giao dịch này bị cấm, có điều bây giờ Cửu Anh đại nhân đã cho phép chúng ta tiến hành giao dịch với nhân loại ở nơi của ngươi.
- Cho nên ngươi chỉ cần giúp chúng ta đổi đồ vật của những nhân loại kia, chúng ta sẽ tới lấy định kỳ.
- Các ngươi dùng Pháp Tắc Tinh Thạch để đổi đồ vật?
Lâm Hữu kinh ngạc thốt lên.
- Há, ngươi nói món đồ chơi kia à? Chúng ta có rất nhiều, sắp chật không chỗ để chứa rồi, nó lại không đáng giá mấy đồng tiền.
- ... Nhiều đến mức không chỗ để chứa?
Lâm Hữu sửng sốt, cuối cùng hắn đã rõ vì sao đám người Thần Vực muốn gánh mạo hiểm lớn như vậy để giao dịch với Ma tộc.
Chỉ riêng Pháp Tắc Tinh Thạch thôi cũng đủ để cho rất nhiều người điên cuồng.
Không có gì ngạc nhiên, tranh đấu giữa ma thú vốn dĩ còn kịch liệt hơn cả lãnh chúa, hơn nữa muốn thăng cấp đều dựa vào việc giết chết kẻ địch nuốt chửng huyết nhục và năng lượng, Pháp Tắc Tinh Thạch hoàn toàn không có ích lợi gì cho bọn nó.
Tích luỹ tháng này qua năm nọ, số lượng tinh thạch tự nhiên là đạt tới một con số vô cùng khoa trương.
Thậm chí có người từng nói rằng, nếu như nội bộ Ma tộc ngừng tranh đấu, toàn lực tiến công, chỉ sợ Thần Vực sớm đã không còn tồn tại.
Đủ để thấy phạm vi thế lực của Ma tộc rộng lớn đến mức nào.
Mà những gì hắn nhìn thấy bây giờ chỉ là một vùng bên ngoài Đông Cực Ma Vực, một góc của tảng băng trôi mà thôi.
- Thế nào? Cái này không khó làm phải không?
Tam Đầu Giao thấy Lâm Hữu lộ ra dáng vẻ trầm tư, cho rằng đối phương cảm thấy khó xử, lại nói tiếp:
- Đương nhiên, chúng ta sẽ không bắt ngươi giúp đỡ không công, ngươi cần gì thì cứ nói, chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.
Hiện tại, Lâm Hữu chính là nơi phát ra tư nguyên của bọn họ, hơn nữa sau lưng còn có chỗ dựa là Ngưu Phỉ, bọn hắn không thể quá mức phách lối.
- Ta có thể đưa ra yêu cầu thật sao?
- Đúng vậy, chỉ cần không quá phận là được.
- Vậy là tốt rồi, trước tiên ta cần mười ngàn Pháp Tắc Tinh Thạch cấp 12, sau đó lại phái mấy đội ma thú cấp 12 lợi hại một chút đến giúp đỡ trông coi, ta sợ một mình không đối phó được những tên kia, việc này không quá phận chứ?
Nói thật.
Khi đưa ra hai yêu cầu này, trong lòng Lâm Hữu vẫn còn có chút tâm thần bất định.
Dù sao trong cảm nhận của hắn, mặc kệ là điều kiện nào, đổi lại là hắn thì đều khó mà đạt thành.
Hắn đưa ra yêu cầu như vậy chẳng qua là lưu không gian để cò kè mặc cả mà thôi.
Nhưng vừa mới dứt lời thì hắn phát hiện mình sai rồi.
Hơn nữa sai đến thái quá.
- Chỉ hai điều này thôi sao?
Tam Đầu Giao nhìn Lâm Hữu với vẻ mặt cổ quái, thật giống như vừa nghe được một lời đùa vô cùng vớ vẩn.
- A... Có phải hai yêu cầu này quá phận rồi không?
- Xác thực rất quá phận.
Tam Đầu Giao tức giận nói:
- Ta chính là thủ lĩnh của Tam Đầu Độc Giao tộc, chỉ đưa một chút đồ vật để nhờ người khác giúp đỡ, nói không sợ bị cười cho thối mũi à?
- Như vậy đi, ta cho ngươi thêm năm chục ngàn Pháp Tắc Tinh Thạch nữa.
- Nhân loại các ngươi rất giảo hoạt, đưa mấy tên ma thú cấp 12 qua đây sao mà đủ chứ? Đợi ta trở về phái hai thủ hạ cấp 13 qua đây trấn giữ, ngươi thấy thế nào?
-...
Đậu xanh!
Thật là một ma thú ngay thẳng.
Lâm Hữu không khỏi thầm văng tục một tiếng, đột nhiên cảm giác mình lỗ to.
Sớm biết vậy hắn đã đòi một trăm ngàn rồi.
Không ngờ có ngày hắn lại cảm thấy ma thú đáng yêu như vậy.
Ngược lại đám lãnh chúa cả ngày lục đục, ngươi lừa ta gạt với nhau càng giống ma thú hơn.
- Thành giao! Đến lúc đó ta sẽ ưu tiên chuẩn bị thứ mà ngươi muốn.
Lâm Hữu không do dự, lập tức đồng ý đề nghị của thủ lĩnh Tam Đầu Giao.
- Như vậy mới phải chứ.
Tam Đầu Giao thủ lĩnh nhếch miệng cười lần nữa:
- Vậy ta đi trước, một hồi nữa sẽ mang đồ vật tới đây, đến lúc đó có lẽ sẽ có những thủ lĩnh khác tới tìm ngươi, ngươi đừng quên những lời vừa rồi.
Thì ra là thế.
Bởi vì có đối thủ cạnh tranh cho nên mới chào giá cao như vậy sao?
Lâm Hữu nghe được lời nói của đối phương, chợt bừng tỉnh.
Thủ hạ của Cửu Anh thật đúng là có đông đảo ma thú cấp cao, hắn muốn thay thế sợ là không dễ dàng.
Có điều như vậy khá tốt, có những ma thú cường đại như vậy hộ giá hộ tống, hắn muốn nhìn ai còn dám tới giết hắn.
Vấn đề an toàn đã được giải quyết, tiếp theo hắn có thể mượn cơ hội này để phát triển lớn mạnh lãnh địa, đồng thời kiếm lời Pháp Tắc Tinh Thạch trong giao dịch giữa hai bên rồi dùng nó để nhanh chóng gia tăng thực lực của bản thân.
Đợi đến khi hắn lên tới cấp 13, chính là lúc bắt đầu báo thù!
Lâm Hữu siết chặt nắm đấm, sau đó bận rộn qua lại các nơi trong lãnh địa, chuẩn bị một số kiến trúc và công cụ cần thiết để biến nơi này trở nên thích hợp hơn cho việc giao dịch.
Mà binh chủng còn lại thì giúp khuân vác gạch đá, trồng trọt thực vật.
Toàn bộ lãnh địa hăng hái làm việc, khí thế ngất trời.
...
- Ngươi nói cái gì?! Tên lãnh chúa Hạ giới kia thành lập lãnh địa bên ngoài Đông Cực Ma Vực?
Trong chủ điện điện Vạn Thần, một nam nhân trung niên không giận tự uy đang ngồi lập tức đứng bật dậy sau khi nghe Thất trưởng lão đứng ở bên dưới báo cáo.
- Hồi điện chủ, ta đã phái người đi điều tra qua, tin tức vừa mới truyền về xác thật là có việc này.
Thất trưởng lão nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không có thái độ cao cao tại thượng như trước kia.
Bởi vì người đứng ở trước mặt hắn chính là Điện Chủ thống trị toàn bộ điện Vạn Thần, nắm giữ thực lực Chân Thần cấp 10.
Mà hai bên đại điện, bảy vị trưởng lão điện Vạn Thần toàn bộ có mặt, hiển nhiên là đại quân ma thú bên kia tiền tuyến đã thối lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận