Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 281: Buông Bảo Vật! Tha Cho Ngươi Một Con Đường Chết!

Bên kia, Lâm Hữu đã rời đi rất xa, cũng không biết hắn còn bỏ sót hai đầu người.
Lúc này, hắn đang ngồi trên cái ghế được Thanh Đằng dùng dây leo bện nên, ánh mắt xem xét tin tức về bảng xếp hạng chiến trường lần này.
Chuyện khiến cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn chính là bảng xếp hạng chiến trường lần này không chỉ có xếp hạng số lượng giết địch, còn có thêm một bảng xếp hạng ma năng, dùng để xếp hạng ma năng mang theo bên người nhóm lãnh chúa.
Mà có liên quan tới chuyện hồi nãy hắn đạt được không ít ma năng, bởi vậy lúc này, hắn trực tiếp bước vào trong vòng một ngàn người đứng đầu, mà vị trí số một lại tích lũy chưa tới 20 ngàn ma năng.
Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng nói lên điều gì.
Dù sao chiến trường vừa mở ra không lâu, rất nhiều lãnh chúa còn chưa bắt đầu ra tay.
Đợi cho tới sau này, khẳng định sẽ có càng ngày càng nhiều người xuất đầu lộ diện, bắt đầu săn bắn lãnh chúa khác. Nhất là khi bảo vật chiến trường xuất hiện, đó mới chính là sự khởi đầu cho một cuộc giết chóc.
- Tính toán thời gian, chắc nó cũng sắp xuất hiện rồi?
Lâm Hữu yên lặng nỉ non.
Hắn tắt đi bảng xếp hạng, nhìn về phía không trung.
Giống như muốn đáp lại lời nói của hắn, đột nhiên vài cột sáng từ trên trời giáng xuống, rớt xuống các góc bên trên chiến trường.
Đồng thời một tiếng nhắc nhở, đã vang lên trong đầu tất cả lãnh chúa.


Xin các vị lãnh chúa chú ý, bảo vật chiến trường đã xuất hiện, ngẫu nhiên sẽ rơi xuống các góc trên chiến trường.

Ầm vang!
Mấy tiếng nổ vang kịch liệt vang lên khiến cả chiến trường đều hơi hơi rung động một chút.
Lâm Hữu nhìn chung quanh một vòng, hắn phát hiện tất cả cột sáng này đều xuất hiện ở khu vực bên ngoài chiến trường, hình như tạo thành một vòng tròn vờn quanh khu vực trung tâm.
Hơn nữa giống hệt tình trạng hắn gặp được trong chiến trường lần trước, tổng cộng có chín bảo vật rơi xuống nhưng lại cách nhau một khoảng cực kỳ xa xôi.
Xem ra không thể nào một lần cướp được vài cái bảo vật.
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu nhìn về phía cột sáng gần hắn nhất, sau đó hắn mang theo nhóm thực vật nhanh chóng chạy qua.
Mà lúc này, trong một khu thung lũng nào đó cách nơi này không xa.
Một vị lãnh chúa đang vội vàng lao nhanh trên bãi đá vụn gập ghềnh đầy mặt đất, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cột sáng nằm trong thung lũng xa xa, tâm trạng cực kỳ kích động.
- Lại rơi xuống một nơi gần ta như vậy, thật sự là trời cũng giúp ta. Nhanh! Nhất định phải lấy bảo vật đi trước khi đám lãnh chúa khác đuổi tới!
Nói xong, hắn lại hét lớn một tiếng.
Chó săn khô lâu dưới thân hắn đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, vọt vào bên trong thung lũng.
Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều lãnh chúa dựa vào cột sáng chỉ dẫn, mang theo binh chủng từ bốn phương tám hướng không ngừng tụ tập qua. Bọn họ cũng rất nhanh đi tới bên ngoài thung lũng, liếc mắt một cái đã thấy lãnh chúa khô lâu đang mau chóng tới gần cột sáng.
- Không tốt! Có người giành trước một bước, mau ngăn hắn lại!
- Buông bảo vật! Tha cho ngươi một con đường chết!
Một tiếng quát tháo gấp gáp vang lên, mảng lớn lãnh chúa dũng mãnh xông vào thung lũng, vây quanh lãnh chúa khô lâu.
Mà lãnh chúa Khô Lâu cũng bằng vào ưu thế binh chủng nhỏ nhắn, có tốc độ nhanh của mình, mau chóng lao tới gần cột sáng, nắm lấy cái lệnh bài ở trong cột sáng nọ, rồi xoay người bỏ chạy.
- Đó là... Lệnh Bài Binh Chủng!
- Thật sự là Lệnh Bài Binh Chủng! Tuyệt đối không thể để hắn chạy!
- Muốn chạy trốn ư? Để cái đó lại!
- Đuổi cho ta!
Đám lãnh chúa vừa chạy tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lệnh Bài Binh Chủng bị lãnh chúa khô lâu cầm trong tay. Ngay lập tức, sắc mặt đám người này trở nên cực kỳ dữ tợn, còn pha thêm khát vọng nồng đậm nữa.
Dù sao sau khi bọn họ đi vào đại lục, thu hoạch binh chủng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Trên cơ bản, nếu từng lãnh chúa không có kỳ ngộ gì, vậy bên trong lãnh địa nhiều nhất chỉ có năm loại loại hình mà thôi.
Trong khi, có nhiều binh chủng, tương đương với có nhiều loại thủ đoạn, còn dựa vào đó đạt được nhiều loại binh chủng cường đại hơn.
Bây giờ, nhìn thấy Lệnh Bài Binh Chủng, thử hỏi, làm sao bọn họ không điên cuồng?
Cho nên, ngay khi nhìn thấy lệnh bài bị lãnh chúa khô lâu thu vào trong không gian cá nhân, một đám lập tức truyền mệnh lệnh cho binh chủng bên người.
Chỉ phút chốc, công kích đầy trời xuất hiện, hóa thành vô số lưu quang trong không trung, lao thẳng về phía lãnh chúa khô lâu đang chạy trốn.
- Cốt Thuẫn Vong Linh!
Chỉ nghe lãnh chúa khô lâu hét lớn một tiếng.
Đám chó săn khô lâu bên người hắn đột nhiên đồng loạt phát ra tiếng gầm đầy giận dữ.
Từng thanh từng thanh xương cốt bay lơ lửng tới phía sau chúng nó, hình thành một mặt cốt thuẫn thật dày, trực tiếp đón nhận số công kích vừa lao tới.
- Ầm vang!
- Rắc!
Nổ vang kịch liệt, cùng với một đợt âm thanh vỡ vụn vang lên.
Gần như chỉ một lần đối mặt, cốt thuẫn được hơn mười người binh chủng cấp bảy ngưng tụ mà thành đã hoàn toàn nứt vỡ. thậm chí có mấy con chó săn khô lâu chạy chậm, cũng bị công kích còn lại bao phủ, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
Nhưng lãnh chúa Khô Lâu cũng nương theo cơ hội này, thoát khỏi vòng vây, chạy nhanh ra bên ngoài thung lũng, sau đó hắn còn quay đầu lại kiêu ngạo cười to.
- Ha ha ha, các ngươi không ngăn được ta!
Không ngờ, tiếng cười của hắn vừa rơi xuống.
Bên ngoài lại đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
- Bỏ lệnh bài xuống, có thể cho ngươi toàn thây.
………….
- Cái gì?
Lãnh chúa Khô Lâu vừa cười điên cuồng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn hoàn toàn không dự đoán được sẽ có người xuất hiện ngay bên trên phương hướng mình chạy trốn.
Bởi vậy, hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một cây dây leo to lớn khủng bố đang không ngừng tràn tới vị trí của hắn, thậm chí trên trời cao, cũng xuất hiện từng con từng con thực vật cự long.
Cảnh tượng đồ sộ kia, lập tức khiến tâm trí hắn chấn động, vẻ mặt đầy hoảng sợ lui về phía sau.
Thậm chí cả đám lãnh chúa đang đuổi theo, cũng trực tiếp ngừng chân lại, vẻ mặt hoảng sợ không kém gì hắn.
- Trời đất! Đó là quái vật gì?
- Thực vật thật lớn!
- Này này này... Đây là binh chủng?
- Làm sao có thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận