Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 616: Ta Chỉ Có Một Yêu Cầu, Muốn Ta Gia Nhập Cũng Được, Nhưng Phải Là Mạnh Nhất!

Thứ cảm giác vô lực và thống khổ ấy… Phàm là một người có tâm trí yếu nhược, phỏng chừng cũng không thể tiếp tục bước đến nơi đây.
Huống chi đối phương chỉ là một thiếu niên không đến hai mươi tuổi.
- Thế nào? Lâm lão đệ có hứng thú không?
Chủ thẩm công quốc Nguyệt Hoa thấp giọng hỏi, thoạt nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng.
- Dĩ nhiên là có, tiếp sau này ta sẽ không khách khí với lão ca đâu.
Lâm Hữu cười nói.
- Ha ha, ta cũng đang có ý này, mọi việc đều dựa vào bản lĩnh.
Dứt lời, hai người cũng không tiếp tục đứng ngoài nữa, mà rất nhanh đi theo chủ thẩm khác vào trong đám người, đánh giá thiếu niên kia trong khoảng cách gần hơn.
Nói thật, Lâm Hữu rất thích khí tức tỏa ra trên người thiếu niên ấy.
Dù thoạt nhìn có chút cao ngạo, nhưng cũng giấu không được bản chất kiên cường ở bên trong.
Hơn nữa càng là người như vậy lại càng thẳng thắn, sẽ không thích mấy thứ quanh co lòng vòng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn thích đối phương.
Vừa lúc ba thành thị xung quanh thành Hoàng Sa, chỉ còn lại một Thành Song Diệp của Mạnh Thanh An, hai thành thị khác đều trống rỗng.
Nếu đối phương nguyện ý, hắn cũng hy vọng người này có thể đến gần thành Hoàng Sa phát triển, để hắn từ từ bồi dưỡng thành thân tín cho mình.
Mà lúc này, chủ thẩm các công quốc đã bắt đầu tranh nhau khoe khoang về ưu thế của công quốc mình, không ngừng tung cành ô-liu với thiếu niên nọ.
Cả khung cảnh giống như cái chợ, vì bọn họ đều rất rõ ràng, vừa bắt đầu đã được phán định cấp S, chỉ cần không chết non, trong tương lai nhất định sẽ trở thành một vị lãnh chúa cấp chín.
Thậm chí còn có một tia cơ hội như vậy, đạt tới cấp mười!
Nếu thành công mời chào đối phương về, chờ đến khi thiếu niên ấy trưởng thành lên, ít nhất sẽ nhớ ơn nghĩa mời chào ngày hôm nay, mà quan tâm bọn họ nhiều hơn.
Nhìn thế nào cũng là một vụ mua bán kiếm bộn mà không lỗ.
Cho nên một đám đều đưa ra điều kiện cực kỳ khoa trương, khiến đám người phụ trách cấp bảy đều đỏ mắt không thôi.
- Đến công quốc Long Thủ chúng ta, ta có thể làm chủ sắp xếp cho ngươi một lãnh địa của lãnh chúa cấp bảy cho ngươi ở lại, còn có thể giúp ngươi cầm quyền bên trong lãnh địa.
- Đừng nghe hắn, đến công quốc Tung Hoành của ta, ta trực tiếp sắp xếp cho ngươi lãnh địa gần thủ đô, tài nguyên tuyệt đối là đỉnh cấp!
- Nói yêu cầu của ngươi đi, mặc kệ là cái gì, công quốc Phục Thần chúng ta đều có thể thỏa mãn!
- Đúng, nói xem ngươi muốn cái gì?!
Tranh đến cuối cùng, nhóm chủ thẩm cũng không cãi nữa, ngược lại đều hỏi nhu cầu của thiếu niên này.
Thiếu niên bị đám người kia vây quanh, cũng không chút luống cuống, càng không lộ ra vẻ mặt e ngại.
Đối phương chỉ nhìn đám chủ thẩm chung quanh một vòng, sau đó mới mở miệng, thấp giọng nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu, muốn ta gia nhập cũng được, nhưng phải là mạnh nhất!
Mạnh nhất?
Nhóm chủ thẩm lập tức sững sờ, chân mày dần dần nhíu lại.
Tuy rằng bọn họ tự phụ, nhưng cũng không dám nói công quốc của mình là mạnh nhất.
Hơn nữa dù bọn họ dám nói, chỉ sợ những người khác cũng không cho phép.
Điều này khiến bọn họ có chút khó khăn, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngay lúc đó, một âm thanh bình thản, đột nhiên vang lên trong đám người.
- Công quốc mạnh nhất thì khó mà nói, nhưng nếu ngươi muốn tìm chủ thẩm mạnh nhất, đó chính là ta.
Dứt lời, đám người mở rộng ra, Lâm Hữu từ giữa bình tĩnh xuất hiện.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, con ngươi của nhóm chủ thẩm lập tức co rụt lại, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.
Mà nhóm lãnh chúa mới đang tụ tập bên ngoài xem diễn, cũng hoàn toàn nổ tung.
- Các ngươi nghe được không? Hắn dám nói mình là người mạnh nhất bên trong tất cả các chủ thẩm?
- Dường như hắn đã nói như vậy.
- Ngưu thật, cũng dám nói lời như vậy trước mặt tất cả các chủ thẩm.
- Tổng cộng ở nơi này có hơn một trăm vị chủ thẩm, chẳng lẽ hắn không sợ khiến cho nhiều người tức giận?
- Không đúng, các ngươi mau nhìn phản ứng của đám chủ thẩm khác!
- Ừm? Chuyện gì vậy? Sao không có ai đứng ra phản bác?
Trước tình huống lạ thường này, nhóm lãnh chúa mới càng thêm chấn kinh.
Bọn họ trừng lớn con mắt nhìn Lâm Hữu từ trong đám người đi tới và phản ứng của những chủ thẩm khác.
Giống như... Bọn họ đang cam chịu?
Quá khoa trương đi!
- Đáng chết! Sao hắn cũng đến đây?
- Cái này có chút khó làm...
Nhóm chủ thẩm đều hiện rõ sắc mặt âm trầm, nhìn Lâm Hữu xuất hiện, không ai dám phản bác lời hắn nói.
Nhưng vì thiên tài cấp S hiếm thấy này, vẫn có không ít người đứng dậy.
- Dù thực lực của ngươi cường lại thì như thế nào? Ở bên trong tất cả công quốc chúng ta, nhiều nhất công quốc Đại Hoang chỉ thuộc loại trung hạ thôi.
- Đúng vậy, luận về thực lực của một công quốc, bất cứ công quốc nào trong số chúng ta cũng mạnh hơn ngươi?
- Nói đúng! Không chỉ mạnh hơn công quốc Đại Hoang, chúng ta có thể lấy ra càng nhiều tài nguyên để bồi dưỡng!
- Phát triển lãnh địa cũng không dựa vào thực lực cá nhân!
……………
Quả thật, đúng như lời nhóm chủ thẩm nói.
Phát triển lãnh địa cũng không căn cứ vào thực lực cá nhân lãnh chúa trong công quốc, mà phần nhiều là nhìn thực lực và tài nguyên của công quốc.
Bình thường lãnh chúa lựa chọn công quốc.
Điều đầu tiên muốn chú ý chắc chắn là công quốc mạnh hay yếu, có lợi cho tương lai phát triển của mình hay không.
Tiếp theo mới là thực lực cá nhân trong công quốc.
Thế nhưng bọn họ lại quên, thiếu niên này không phải người bình thường.
Khi đối phương nghe Lâm Hữu nói hắn là người mạnh nhất trong tất cả chủ thẩm, vẻ mặt vốn dĩ thật lạnh nhạt của thiếu niên ấy, cũng sinh ra một tia dao động.
Người này im lặng một lát rồi hỏi:
- Ta muốn biết, trong số tất cả cấp tám của đại lục, thực lực của ngươi thuộc loại trình độ gì?
Khá lắm.
Vinh nhục không sợ hãi, tâm trí cường đại.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên ấy càng thêm vài phần tán thưởng.
Mà đối mặt với vấn đề của thiếu niên, hắn cũng thẳng thắn, lạnh nhạt nói:
- Trong số lãnh chúa cấp tám cả đại lục, Lâm Hữu ta xếp hạng thứ nhất!
Oanh!
Cả đài cao nháy mắt nổ tung.
Một đám trừng lớn con mắt nhìn Lâm Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận