Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 298: Đây Là Thủ Đoạn Cuối Cùng Của Ta, Thành Bại Dựa Vào Khoảnh Khắc Này!

Sau đó thế đi của bánh răng không giảm, từng cái từng cái sắc bén xông thẳng tới phía trước hai người.
- Mau tránh ra!
Lạc Lỗi kinh hoàng hô to, cưỡi Sói Vong Linh nhanh chóng né qua một bên, khó khăn lắm mới thoát khỏi bánh răng công kích.
Nhưng Từ Hướng Đông lại không may mắn như vậy, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, bên hông trực tiếp bị cắt thành một lỗ hổng, hoa máu nổ tung.
Thậm chí nguyên tố nước bên người hắn cũng đều bị cắt đứt thân thể, hóa thành một vũng nước.
- Lão Từ!
Lạc Lỗi trừng to mắt muốn nứt ra, chuẩn bị chạy tới trợ giúp.
- Đừng để ý tới ta! Ngươi đi mau!
Từ Hướng Đông cố nén đau nhức, lệnh cho nguyên tố nước trị liệu cho mình, sau đó bỗng nhiên dừng chân, mang theo nguyên tố nước còn sót lại điên cuồng công kích về phía lãnh chúa máy móc.
Hắn muốn kéo dài thời gian cho Lạc Lỗi chạy trốn!
Không còn cách nào khác, thực lực đôi bên chênh lệch quá xa.
Nếu còn tiếp tục chạy trốn, hai người bọn họ sẽ chết hết!
Dù sao bây giờ Từ Hướng Đông đã bị thương, không chạy được quá xa, còn không bằng liều mạng một phen trước khi chết, ít nhất như vậy cũng có thể tranh thủ thời gian cho Lạc Lỗi chạy trốn.
Nghĩ là làm, Từ Hướng Đông đột nhiên nhìn về phía Lạc Lỗi.
- Đi mau! Để ta ở lại cản hắn!
Lời nói đầy hàm ý quyết tâm lao vào chỗ chết ấy, lập tức khiến tâm thần Lạc Lỗi kịch liệt chấn động.
Hắn cắn chặt răng, rốt cục cũng ngừng chân lại.
- Moá nó! Ngươi cho là ngươi làm như vậy, ta sẽ cảm ơn ngươi ư?
Hắn chửi bậy một câu, sau đó lập tức thay đổi phương hướng, tiến lên một tay kéo Từ Hướng Đông lên lưng một con Sói Vong Linh khác và dứt khoát xoay người bỏ chạy.
Nhưng cũng bởi một thoáng chậm trễ này lại khiến lãnh chúa máy móc một lần nữa thu hồi bánh răng, mang theo cơ giáp chiến tranh của hắn tiếp tục đuổi theo, vẻ mặt đầy đùa cợt.
- Hay cho một màn tình nghĩa huynh đệ vô cùng cảm động, khiến cho ta suýt phát khóc rồi, ha ha, lắp ráp lại cho ta, đi, đánh hạ bọn chúng.
Sau khi hắn ta lệnh một tiếng, cơ giáp chiến tranh bên cạnh lại văng ra bánh răng, thẳng tắp đánh úp về phía hai người đang chạy trốn.
Tuy hai người kia đã sớm có phòng bị, nhanh chóng cho binh chủng cấp bảy ngăn trở. nhưng vẫn bị vài đạo bánh răng quét trúng, hoa máu nổ tung, thiếu chút nữa đã ngã khỏi lưng Sói Vong Linh.
Đương nhiên, cũng bởi lãnh chúa máy móc vẫn ôm thái độ đùa giỡn, chưa muốn lập tức giết chết bọn họ, ngược lại đối phương vẫn gắt gao theo ở phía sau, như muốn thưởng thức bộ dáng chật vật trốn chết của hai người ấy.
Cứ như vậy, một đuổi một chạy, binh chủng bên cạnh hai người Lạc Lỗi càng ngày càng ít, chỉ còn lại mấy con cấp bảy miễn cưỡng chống đỡ.
Mà bọn họ cũng dần dần xuyên qua con đường, đi vào khu vực Nội thành.
- Lão Tiếu, đừng đùa nữa, phía trước chính là khu vực Nội thành.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh thúc giục hai vị lãnh chúa khác, hình như bọn họ cực kỳ kiêng kị với khu vực Nội thành.
Lãnh chúa Máy Móc đang đùa bỡn hai người Lạc Lỗi cũng phản ứng lại nhưng hắn chẳng hề để ý nói:
- Yên tâm đi, tên biến thái kia ở chỗ sâu trong bên trong thành mà, chẳng lẽ hắn còn có thể vì hai con gà nhép này mà chạy ra ngoài ư?
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt hắn vẫn dần dần trở nên ngưng trọng.
Sau khi hắn nhìn thoáng qua phương hướng Nội thành, lập tức ra lệnh cho binh chủng bên người.
- Được rồi, giết bọn họ đi.
Âm thanh vừa rơi xuống, lại là sưu sưu vài tiếng phá không vang lên.
Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông đang vội vàng chạy trốn, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh. Hai người không chút nghĩ ngợi đã thay đổi phương hướng, lủi vào bên trong một ngõ nhỏ gần đó.
- Ầm vang!
Bánh răng cắt vào kiến trúc bên đường, kích phát một mảnh nổ vang kịch liệt, nhưng không có nhắc nhở đã giết địch vang lên trong đầu.
- Vậy mà trốn được rồi?
Lãnh chúa máy móc nhíu mày.
Mà ngay khi hắn nghi hoặc, hai người Lạc Lỗi cưỡi Sói Vong Linh lại lần thứ hai vượt qua phế tích xuất hiện trên đường, tiếp theo không hề quay đầu lại, chỉ một mực chạy về phía Nội thành.
Lúc này tình trạng của hai người, có thể nói là nỏ mạnh hết đà, khắp nơi trên người đều là miệng vết thương bị bánh răng cắt, cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
- Tiếp tục kiên trì thêm một chút, cũng sắp tới rồi!
Lạc Lỗi gắt gao cắn răng, nhìn chằm chằm không dời mắt về phía trước.
Từ Hướng Đông bên cạnh hắn gần như đã ngất đi, chỉ dựa vào một hơi cuối cùng, miễn cưỡng còn sống sót.
- Buông tha đi, các ngươi trốn không thoát đâu.
Phía sau truyền đến lời nói đầy kiêu ngạo của lãnh chúa máy móc.
Sau khi động sát tâm, hắn cũng không tiếp tục nương tay nữa, bánh răng xoay tròn xuất hiện đầy trời, hóa thành từng đạo lưu quang đánh úp về phía hai người.
Mãi cho đến lúc này, Lạc Lỗi mới lấy ra một tấm quyển trục từ trong không gian cá nhân.
- Đây là thủ đoạn cuối cùng của ta, thành bại dựa vào khoảnh khắc này! Lão Từ ngươi bám thật chắc!
Vừa dứt lời, Lạc Lỗi trực tiếp xé quyển trục, phóng xuất ra một cỗ khí tức thuộc tính gió mãnh liệt bao vây hai người bọn họ và cả Sói Vong Linh dưới thân ở bên trong. Sau đó tốc độ chạy trốn của hai người đột nhiên tăng lên. cũng dần dần ném lãnh chúa máy móc ở sau người, nhanh nhẹn tránh thoát bánh răng công kích.
- Hử?
Lãnh chúa máy móc nhẹ nhàng “Hử” một tiếng. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Lỗi vẫn còn ẩn giấu loại thủ đoạn này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn cũng trực tiếp sử dụng Người Máy Chiến Tranh đuổi theo.
- Lão Tiếu mau dừng lại! Phía trước chính là chỗ sâu trong Nội thành!
Phía sau truyền đến âm thanh hô to đầy lo lắng của hai lãnh chúa khác.
Thế nhưng lãnh chúa Máy Móc không cam lòng để hai con vịt chết dâng đến miệng lại bay.
Bởi vậy hắn không hề giảm tốc độ, ngược lại còn đẩy tốc độ lên mức cao nhất lao theo, đảo mắt một cái hắn đã rời khỏi con đường bọn họ đang đi.
Dần dần, một cái cửa cung thật lớn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Ngay khi nhìn thấy khung cảnh bên cạnh cửa cung kia, cả đám quân đoàn thực vật chỉ cần thoáng nhìn một cái cũng khiến người ta sợ mất mật nọ, lãnh chúa Máy Móc lập tức chấn động cả người, hắn vô cùng hoảng sợ vội vàng dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận