Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 247: Gặp Mặt Thánh Diệu Vương

Thậm chí ngay cả đi đường cũng chẳng muốn đi, trực tiếp xuất ra một viên thủy tinh dịch chuyển, 5 giây thoáng qua đã lập tức hóa thành một mảnh ánh sáng màu trắng biến mất trước mặt Lâm Hữu.
Nhìn bốn phía trống rỗng, Lâm Hữu mỉm cười.
Kế hoạch của hắn xem ra đã thành công.
Sau đó cũng chỉ chờ tình thế phát triển, nhìn phản ứng của quốc vương Đại Hoang và Thánh Diệu Vương.
Nếu như có thể thì hắn chí ít muốn nhìn hình ảnh hung phạm chết thảm một chút.
Như vậy cũng không uổng công hắn nỗ lực gian khổ trong khoảng thời gian này, còn có nhiều oan hồn chết thảm như vậy.
Nghĩ xong.
Hắn dẫn theo hai gốc Hoa Ăn Thịt bên cạnh bắt đầu cắn nuốt thi thể xung quanh.
Dù sao cái này đều là kinh nghiệm, không thể lãng phí một cách vô ích.
Tuy cắn nuốt mỗi một thi thể cấp 7 trở lên chỉ gia tăng 1 điểm kinh nghiệm, nhưng cũng là góp gió thành bão, dù sao cũng nhanh hơn săn giết ma thú.
Đáng tiếc duy nhất chính là, tới gần bên bờ hồ Hắc Thủy, thi thể gần như đều đã bị đại hỏa vừa rồi thiêu trụi, chỉ để lại một phần nhỏ bên bờ.
Thừa dịp còn chưa bị binh lính đế quốc dọn dẹp sạch sẽ, hắn lập tức để Hoa Ăn Thịt bắt đầu tiến hành cắn nuốt.
- Hả? Đó là cái gì?
Đột nhiên, ánh mắt Lâm Hữu bị một bộ thi thể nơi xa hấp dẫn.
Ở trên thân thi thể kia bao phủ một bộ áo bào đen, bên cạnh còn nằm một pháp trượng hình bộ xương vỡ vụn.
Tuy đã triệt để chết đi, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm thấy nó khác biệt với những bộ xương khác.
Nhìn kỹ, không phải là binh chủng Vong Linh đại pháp sư bên cạnh lãnh chúa Vong Linh kia sao?
Lâm Hữu mừng rỡ không hiểu, hắn nhớ rõ, Hoa Ăn Thịt ngoại trừ cắn nuốt thi thể lấy được kinh nghiệm ra thì còn có thể phục chế một kỹ năng vốn có của thi thể.
Nếu như có thể phục chế kỹ năng triệu hoán biển xương khô này thì...
Nghĩ tới đây, hắn không do dự nữa, trực tiếp gọi một gốc bản thể Hoa Ăn Thịt tới, cắn nuốt thi thể vong linh đại pháp sư.
Ngay sau đó, hắn nghe được một tiếng nhắc nhở.


Chúc mừng ký chủ, phục chế kỹ năng thành công, Hoa Ăn Thịt thu hoạch được kỹ năng mới “Lĩnh Vực Bất Tử”



Lĩnh Vực Bất Tử: Quanh thân bị tử khí bao phủ, sau khi những sinh vật khác trong phạm vi chết sẽ chuyển hóa thành Bất Tử Chi Hoa lại lần nữa sống lại, cấp độ thi thể phải không thể vượt qua cấp độ của Hoa Ăn Thịt, Hoa Bất Tử sẽ không thể phục sinh.

!!!
Xem hết giới thiệu kỹ năng, Lâm Hữu triệt để sợ ngây người.
Tuy Hoa Ăn Thịt không kế thừa kỹ năng triệu hoán biển vong linh của vong linh đại pháp sư, nhưng lại kế thừa một kỹ năng khác.
Mà bởi vì là hệ Thực Vật, triệu hoán đi bộ xương cũng biến thành Hoa Bất Tử.
Sinh vật chết trong phạm vi này sẽ sống lại thành quái vật ngang cấp.
Đây chẳng phải là nói, Hoa Ăn Thịt sẽ có thể triệu hồi ra một đống lớn trợ thủ sao?
Kỹ năng tốt!
Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Trong lúc mừng rỡ, hắn lập tức tìm kiếm ven bờ hồ, không bao lâu thì lại bị hắn tìm ra một thi thể vong linh đại pháp sư khác.
Sau khi một bụi Hoa Ăn Thịt khác cắn nuốt hết cũng phục chế ra kỹ năng Lĩnh Vực Bất Tử này.
Lập tức, hắn lại tăng lên hai mãnh tướng.
- Cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng không phải đi một chuyến đi tay không.
Lâm Hữu phi thường hài lòng.
Có hai Hoa Ăn Thịt này, năng lực quần chiến của hắn lại tăng lên không ít.
Tiếc nuối duy nhất chính là, bên bờ chỉ phát hiện hai thi thể Vong Linh đại pháp sư.
Ngoại trừ hai bản thể ra thì những thể mọc thêm cũng không kế thừa kỹ năng mạnh mẽ này, xem ra sau này phải tìm nhiều thi thể lợi hại một chút chút mới được.
Vừa nghĩ, Lâm Hữu vừa mang theo hai bản thể Hoa Ăn Thịt tiếp tục cắn nuốt thi thể.
Mãi cho đến khi kinh nghiệm của bọn nó tăng trưởng đến gần 1000 điểm, thi thể xung quanh mới bị cắn nuốt hết.
Mà hắn cũng thu hồi các thực vật về lãnh địa, cưỡi lên Rồng Yêu Vương bay khỏi hồ Hắc Thủy, đuổi đến trở về phương hướng chủ thành.
Hắn cũng không có nhiều tiền giống như Kỷ Vân Sương, dùng thủy tinh dịch chuyển để đi đường.
…………..
Chuyện đầu tiên Lâm Hữu làm khi trở lại chủ thành, chính là giao nhiệm vụ.
Sau khi hắn nhận được nhiệm vụ thưởng cho 1500 điểm tích lũy vinh dự.
Tiếp theo, hắn vội vàng chạy về lãnh địa, chờ đợi tin tức của quốc vương.
Dù sao hắn chạy thẳng một mạch trở về chủ thành, cũng tốn không ít thời gian, chắc chắn tin tức hắn nhờ đã được thuận lợi chuyển tới đối phương rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.
- Tiểu tử! Chạy nhanh cút ra cho ta!
Có thể nói, âm thanh nổ vang này xuất hiện cực kỳ đột ngột.
Giống như Lâm Hữu đặt sát cái loa to ở bên tai vậy, khiến hắn hung hăng hoảng sợ một trận.
Mà nháy mắt khi âm thanh đó rơi xuống, không gian trước mặt hắn bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo, biến thành một không gian thông đạo.
Tiếp theo, thân thể hắn đã bị một cỗ lực lượng vô hình bao vây, mạnh mẽ kéo vào thông đạo, không thể phản kháng!
Chẳng lẽ đây là thực lực chân chính của lãnh chúa cấp mười một?
Lâm Hữu kinh hãi không hiểu.
Nhưng hắn đã lập tức bình tĩnh trở lại.
Bởi vì hắn nhận ra âm thanh vừa rồi là của Thánh Diệu Vương.
Chẳng qua chuyện này hơi nằm ngoài dự kiến của hắn.
Người triệu kiến hắn lại không phải quốc vương nước Đại Hoang, mà là vị tồn tại khủng bố Thánh Diệu Vương này.
Tách! Ánh sáng sáng lên.
Ngay khi Lâm Hữu vừa đứng thẳng được, hắn đã phát hiện mình đang ở bên trong một cung điện vàng son lộng lẫy.
Bốn phía có hàng loạt kỵ sĩ đang đứng thẳng tắp, tất cả bọn họ đều tản ra uy thế khủng bố vô biên.
Mà ở bên cạnh hắn, Kỷ Vân Sương cùng với một người đàn ông có thân hình ngạo nghễ uy nghiêm đã đứng ở nơi đó từ lâu rồi, ánh mắt bọn họ đều rơi xuống người hắn.
Không cần phải nói, người đàn ông có vài phần tương tự với Kỷ Vân Sương kia chính là cha của cô, đồng thời cũng là Kỷ Tinh Hà, quốc vương công quốc Đại Hoang.
Ngay cả nhân vật như Kỷ Tinh Hà cũng phải đứng dưới cung điện, vậy thân phận vị đang ngồi trên ngai vàng kia đã hoàn toàn rõ ràng rồi.
Ngoại trừ Thánh Diệu Vương còn ai nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận