Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1232: Đoạn Trường Phong?

- Là các ngươi ép ta!
Cuối cùng, hai mắt của hắn trợn tròn, trên mặt hiện ra điên cuồng vô tận.
- Nếu ta đã không chiếm được thì hãy chết chung với thế giới này đi!
Hắn ta rống giận dữ, toàn bộ thân thể bắt đầu nhanh chóng bành trướng, một cỗ uy năng khủng bố trước nay chưa từng có điên cuồng hội tụ trên người hắn ta.
- Hắn muốn tự bạo! Mau ngăn hắn lại!
Phía dưới truyền đến tiếng kinh hô của nhóm Đại Đế.
Thực lực của đối phương đã cao hơn cực hạn chịu đựng của thế giới này.
Nếu như cỗ năng lượng này triệt để nổ tung thì tuyệt đối sẽ nháy mắt phá hủy vị diện Ma Thú, Thậm chí toàn bộ đại lục Vạn Giới.
Đến lúc đó tất cả đều xong!
- Ha ha ha, bây giờ các ngươi mới phản ứng thì đã muộn rồi!
Ma Thiên cười to dữ tợn, lực lượng trên người càng hội tụ nhanh hơn, làm quy tắc thiên địa phạm vi gần đó đều hỗn loạn theo, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt khủng bố, biên giới đại lục không ngừng sụp đổ.
Ngay khi lúc tất cả mọi người tưởng là vô lực hồi thiên sinh lòng tuyệt vọng thì một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
- Nuốt hắn cho ta!
Trong lúc đó, một hư ảnh Hoa Ăn Thịt Người khổng lồ đứng vững giữa thiên địa xuất hiện, mở ra cái miệng lớn, lực lượng cắn nuốt cuồng bạo triệt để bao phủ Ma Thiên, điên cuồng cắn nuốt năng lượng trên người hắn ta.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng của hắn ta, miệng lớn ầm vang đóng lại xuống.
- Không!
Âm thanh bi thảm thê lương quanh quẩn khắp chân trời.
Ma Thiên căn bản không kịp phản kháng đã bị một ngụm nuốt mất, thân thể hắn ta nổ tung thành một đoàn huyết vụ, hóa thành huyết vũ đầy trời rơi xuống dưới.
Để tất cả Đại Đế nằm trên mặt đất trừng lớn hai mắt, đầy vẻ chấn động.
Chết rồi à?
Quái vật gây ra tai hoạ cho đại lục Vạn Giới này lâu như vậy, còn ép bọn hắn vào tuyệt cảnh đã chết rồi à.
Không biết vì sao.
Bọn hắn chỉ cảm thấy có một luồng khí giấu ở trong lòng, làm cho bọn hắn thật lâu không thể nào hoàn hồn, tất cả đều ngây ngốc nhìn phiến mưa máu kia và Lâm Hữu đứng giữa không trung.
Qua hồi lâu, bọn hắn mới hung hăng thở dài một hơi.
Nhưng vào lúc này, dị biến lại xảy ra!
Mưa máu vãi xuống đến, cánh cửa không lồ đang khóa chặt trên mặt đất lại phát ra tiếng vang răng rắc.
Đúng là xiềng xích, tượng trưng cho phong ấn cuối cùng kia đang nhanh chóng bị vỡ nát!
- Hỏng bét!
Nhóm Đại Đế biến sắc, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Một giây sau, xiềng xích đứt gãy, một tiếng cuồng tiếu từ chân trời truyền đến.
- Ha ha ha các ngươi tưởng là có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy à? Thật sự là quá ngây thơ!
Nương theo tiếng cười quanh quẩn, toàn bộ mặt đất xung quanh cánh cửa bắt đầu chấn động kịch liệt, vỡ ra từng vết nứt khủng bố.
Sát khí mãnh liệt từ trong vực sâu dâng lên, hội tụ thành một hư ảnh hình người màu đen trên không trung và một bộ xương cực lớn.
Rõ ràng là một một phần thân thể, đầu và Linh Hồn bị trấn áp cuối cùng của Ma Thiên!
Nhưng vì hơn phân nửa thân thể bị Lâm Hữu đánh nổ nên thực lực của hắn ta cũng không còn bao nhiêu, yếu hơn vừa rồi rất nhiều.
- Chờ xem, thù này ta sớm muộn cũng sẽ báo!
Ma Thiên tràn đầy oán độc nhìn Lâm Hữu, sau đó trực tiếp mở ra một Thông Đạo Không Gian, chuẩn bị thoát khỏi phiến thiên địa này.
Dù thực lực của Lâm Hữu ngập trời thì cũng không có cách nào trong thời gian ngắn như vậy ngăn cản hắn ta rời khỏi, đành phải đạp nát hư không, bạo lướt về hướng hắn.
- Ma Thiên, ngươi vẫn giống như mười ngàn năm trước, không tiến bộ một chút nào.
Đột nhiên lúc này, một âm thanh bình tĩnh vang lên.
Tất cả mọi người biến sắc phát hiện chẳng biết lúc nào sau lưng Ma Thiên đã xuất hiện một bóng người.
- Ai?
Ma Thiên quá sợ hãi, hắn ta không ngờ lại có người có thể đến sau lưng hắn ta mà không bị hắn ta phát hiện chút nào.
Nào còn dám suy nghĩ nhiều, Ma Thiên trực tiếp quay người nhanh chóng lùi ra ngoài, để lộ ra bóng người sau lưng hắn.
Rõ ràng là Đại Đế Trường Phong mà nhóm người Lâm Hữu đều biết rõ!
……….
- Trường Phong!?
Mấy vị Đại Đế của giới Nguyên Thủy nhìn thấy Đại Đế Trường Phong, lập tức bọn hắn khiếp sợ không thôi.
Thậm chí ngay cả bọn hắn cũng không phát hiện, hắn đã xuất hiện sau lưng Ma Thiên thế nào.
Quan trọng nhất là lời của hắn, nghe giống như còn nhận biết Ma Thiên?
Sao có thể như vậy được?
Phải biết.
Căn cứ theo thông tin mà bọn hắn biết được thì Trường Phong cũng mới thành Đế hơn bốn nghìn năm mà thôi, sao lại nhận biết một nhân vật từ mười ngàn năm trước như Ma Thiên?
Chỉ tiếc căn bản không cho bọn hắn nhiều cơ hội suy nghĩ.
Ma Thiên đã kịp phản ứng, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.
- Đoạn Trường Phong! Hóa ra là ngươi!
Quả nhiên, hắn lại nhận biết Đại Đế Trường Phong.
Khoan đã.
Đoạn Trường Phong?
Không phải Trường Phong là họ Tư Đồ à?
Lần này, nhóm Đại Đế càng ngơ ngác, vẻ mặt bọn hắn nghi hoặc, ngay cả Lâm Hữu cũng đều ngừng lại ở bên cạnh cảnh giác quan sát.
Bởi vì hắn phát hiện, khí thế trên người của Đại Đế Trường Phong lại không hề yếu hơn hắn lúc này.
Thậm chí mơ hồ có một khí tức huyền ảo mà hắn không nhìn thấu vờn quanh quanh thân, giống như cùng trời đất hòa làm một thể, so với Đại Đế Trường Phong trước đó tưởng như hai người khác biệt.
- Nếu ngươi đã nhớ rõ ta, vậy ngươi chắc phải biết kết cục của mình sẽ như thế nào rồi chứ?
Đại Đế Trường Phong không để ý đến ánh mắt của mọi người, vẻ mặt hắn lạnh lùng nhìn Ma Thiên chăm chú.
Trong lòng Lâm Hữu giật mình, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm khóa chặt toàn bộ bốn phía, thật giống như chỉ cần hắn dám hành động thiếu suy nghĩ sẽ lập tức bị trọng thương.
Phản ứng của Ma Thiên càng kịch liệt hơn, vẻ mặt hắn ta đột nhiên đột biến, kêu lên sợ hãi:
- Không! Ngươi không thể giết ta! Nếu như ngươi dám ra tay ở đây thì mấy vị kia cũng tuyệt đối sẽ phát hiện ngươi ngay lập tức, đến lúc đó ngươi cũng không trốn thoát!
Nhìn ra được, hắn ta vô cùng kiêng kị đối với thực lực của Trường Phong, thậm chí còn kiêng kị hơn Lâm Hữu rất nhiều, vẻ mặ hắn ta hoảng sợ hoảng hốt lui lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận