Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 646: Bị Vây Khốn

- Hả?
Bỗng nhiên, Lâm Hữu ngừng chân lại, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.
Ngay vừa rồi, trong nháy mắt khi hắn xuyên qua phế tích, đột nhiên cảm nhận được một thứ hàn ý khiến tim đập nhanh, khiến thân thể không nhịn được rùng mình một cái.
Giống như đang có thứ gì đấy, đang dõi theo từng hành động cử chỉ của hắn.
Nơi này có chút không thích hợp!
Lâm Hữu âm thầm kinh hãi, lập tức ngừng lại, không tiếp tục đi tới nữa.
Hắn chuyển sang cảnh giác đánh giá bốn phía, và lệnh cho binh chủng chậm rãi lùi về phía sau.
- Rầm!
Không ngờ, một tiếng vang trầm truyền đến.
Chỉ thấy phía sau tê rần, hắn đã chạm vào một vách tường vô hình!
Lâm Hữu biến sắc, quay đầu lại nhìn về phía sau, còn đưa tay sờ thử.
Bàn tay hắn lập tức bị một vòng sóng gợn đẩy ra, quả nhiên trước mắt đã có thêm một vách tường không nhìn thấy.
Hơn nữa chỉ cho phép tiến vào, không cho phép rời đi.
Sau khi binh chủng của hắn xuyên qua, chúng nó cũng bị nhốt ở bên trong.
- Đây là...
Lâm Hữu nhướng mày, hắn cũng nhận thấy một tia không ổn, lập tức đi lần theo chung quanh vách tường, tìm kiếm đường ra.
Ai biết đâu hắn lại khiếp sợ phát hiện, mặc kệ hắn đi đến nơi nào, thậm chí là không trung, đều có một vách tường vô hình ngăn cản đường đi của hắn.
Thật giống như vách tường này đã ngăn cách toàn bộ nội thành đổ nát này lại.
Sau đó hắn còn lệnh cho Linh Tịch thử công kích một chút nhưng căn bản không thể phá vỡ vách tường.
Ngay cả công năng gửi tin nhắn riêng tư cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực!
- Phiền toái lớn rồi...!
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Hữu trầm xuống, đáy lòng hắn dần dần dâng lên một dự cảm không hay.
Mà đúng lúc này, bên trong nội thành vốn đang yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một âm thanh mơ hồ trầm đục.
- Thình thịch...Thình thịch...
Giống như âm thanh trái tim đang đập, quanh quẩn bên tai.
Lâm Hữu sửng sốt một chút, nhưng nhát mắt sau đó, toàn thân nổi da gà, hắn xoay người nhìn theo phương hướng âm thanh truyền đến.
Trái tim...
Tiếng tim đập...
Đừng bảo là trùng hợp như vậy nhé?
Vẻ mặt Lâm Hữu càng trở nên khó coi, cũng không dám tiếp tục do dự nữa, hắn triệu hồi toàn bộ binh chủng bên ngoài đến bên người.
Đồng thời lại thử một chút, đáng tiếc, không thể liên kết với lãnh địa, cũng không thể triệu hồi binh chủng quay lại lãnh địa, chỉ có thể thu vào bên trong Không Gian Bản Nguyên.
Hơn nữa càng khiến hắn khiếp sợ chính là.
Khu phế tích hắn vừa nhìn thấy bên ngoài, lúc này đã thay đổi bộ dáng, thậm chí trong không khí còn tràn ngập một màn hắc khí nhàn nhạt.


Chú ý, đã bị sát khí ảnh hưởng, toàn bộ thuộc tính giảm xuống 5%

Tiếng nhắc nhở bất thình lình vang lên trong đầu Lâm Hữu, khiến cho hắn kinh sợ.
Sát khí.
Lại là sát khí!
Hắn vội vàng ấn mở giao diện thuộc tính binh chủng, quả nhiên ngoại trừ vương tộc, thuộc tính của tất cả binh chủng đều giảm xuống 5%.
Nhưng hiện giờ hắn đã không có thời gian để nghĩ vì sao vương tộc không bị ảnh hưởng rồi.
Sau khi Lâm Hữu triệu hồi tất cả thực vật đến bên người, bày ra trận thế thùng sắt, hắn hít sâu một hơi, bắt đầu tra xét chung quanh.
Hắn không phải loại người chịu ngồi chờ chết.
Nếu đường lui đã bị phong tỏa, hắn chỉ có thể tiếp tục đi tới, tìm kiếm phương pháp thoát đi.
Vậy là hơn một ngàn năm trăm binh chủng, cứ như vậy trùng trùng điệp điệp xâm nhập phế tích, cẩn thận tới gần phương hướng tiếng tim đập truyền đến.
Mà theo đội ngũ không ngừng xâm nhập, sát khí bốn phía cũng dần dần trở nên càng ngày càng đậm đặc.
Từ ban đầu giảm xuống 5% thuộc tính, biến thành giảm xuống 10%, trực tiếp triệt tiêu hiệu quả Quầng Sáng Hòa Hợp của Linh Tịch.
Mà vậy vẫn chưa xong, Lâm Hữu càng tới gần, tiếng tim đập kia càng to.
Giống như từng nhát từng nhát búa tạ giã lên ngực hắn, khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch, khó thở vô cùng.
Chẳng lẽ thật sự là trái tim kia?
Lâm Hữu kinh hãi không thôi, bước chân dần dần chậm lại.
Nhưng ngay khi hắn do dự có nên tiếp tục đi tới hay không.
Một hình ảnh khủng bố ở phía xa xa, đột nhiên ánh vào trong mắt hắn, khiến cho con ngươi hắn nhanh chóng co rút lại.
Chỉ thấy trên không trung một mảnh nhà xưởng hoang phế cách hắn không đầy 200 mét, có một trái tim cực lớn màu đỏ tươi đang treo lơ lửng.
Giống như vầng trăng máu treo giữa đêm đen, không ngừng đập.
Từng luồng sát khí đậm đặc lấy trái tim làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài bốn phía, giống như một đống xúc tu màu đen, bay múa cao thấp trong không trung.
- Thình thịch... Thình thịch...
Tiếng tim đập như gõ trống cứ quanh quẩn bên tai.
Sắc mặt Lâm Hữu cũng trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Hắn chỉ cảm thấy một đợt khí huyết sôi trào, suýt nữa đã không thể khống chế phun ra khỏi miệng, khiến cho hắn vội vàng lùi về phía sau.
Mà tình huống này còn chưa phải điều khiến hắn khiếp sợ.
Điều khiến hắn khiếp sợ là một bóng dáng bất chợt lơ lửng trước mặt trái tim khổng lồ ấy.
Hai tay đối phương mở ra, không ngừng hấp thu sát khí huyết sắc do trái tim khuếch tán ra ngoài!
Mà ngay trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, người nọ cũng chậm rãi xoay người.
Một đôi mắt tối đen như vực sâu từ trên cao ngó xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.
- Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này.
Âm thanh bình tĩnh như nước, giống như một cỗ máy không có tình cảm.
Ngay cả ánh mắt cũng lạnh như băng.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Lâm Hữu hơi trầm xuống, lên tiếng chất vấn.
Khí tức từ trên người đối phương phát ra cũng không mạnh, chỉ có cấp tám như hắn.
Nhưng lại xuất hiện ở khu vực này, còn đang hấp thu sát khí từ trái tim khủng bố kia, quả thực quỷ dị vô cùng.
Đối mặt với câu chất vấn của hắn, thanh niên con ngươi đen nọ không trả lời.
Ngược lại, đối phương chỉ lạnh nhạt nói với bản thân mình:
- Nếu đến đây, vậy chết đi.
Âm thanh vừa rơi xuống, sát khí bên cạnh điên cuồng phun ra, nhanh chóng cô đọng thành mảng lớn hung thú với những hình thái khác nhau. Đám hung thú được cấu thành từ sát khí, ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm trăm con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận