Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 451: Quyển Trục Kỳ Quái (1)

Năm mươi ngàn cân lương thực không phải số lượng nhỏ, đủ cho cư dân lãnh địa của hắn ăn được một đoạn thời gian, cũng có thể giải quyết vấn đề lương thực khan hiếm do dân cư tăng trưởng quá nhanh, vẫn làm đau đầu hắn bấy lâu nay.
- Đúng vậy.
Từ Trung đứng bên cạnh, cung kính đáp.
- Bọn họ không chỉ chuyển qua năm mươi ngàn cân lương thực, còn bán với giá thấp nhất cho chúng ta, nói là làm sâu sắc tình hữu nghị giữa hai thành.
- A? Mạnh Thanh An rất thú vị.
Lâm Hữu chậm rãi đứng dậy, trên mặt hiện ra nụ cười.
Loại tài nguyên cơ bản như lương thực có liên quan cực kỳ mật thiết với quá trình phát triển lãnh địa, người khác muốn tích trữ còn không kịp, đối phương thì hay rồi, hào phóng tặng không cho thành Hoàng Sa như vậy.
Đúng là dám hạ vốn gốc.
Nhưng nếu đối phương đã giúp hắn một ơn huệ lớn như vậy, hắn tự nhiên cũng không thể khiến đối phương tổn hại vô ích.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu như vậy, ngươi trở về nói cho sứ giả thành Song Diệp, về sau ta có thể bán ra một ít trang bị cấp bảy, cấp tám cho bọn họ, chi tiết cụ thể bảo Tiết tổng quản thương lượng với bọn họ rồi quyết định đi.
- Vâng, ta sẽ đi truyền lời lại.
Từ Trung cáo lui một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi lãnh địa.

Bên kia, sau khi tổng quản thành Song Diệp đã thương lượng xong mọi chuyện với Tiết Trường Quý, đối phương rất nhanh mang tin tức về cho Mạnh Thanh An.
- Ngươi nói cái gì? Ngài ấy thật sự nói có thể bán ra một bộ phận trang bị cho chúng ta?
Mạnh Thanh An đang ngồi trên ghế, nghe thuộc hạ báo cáo, lập tức đứng bật dậy, lộ vẻ mặt mừng như điên.
Từ mấy tháng trước, khi hắn tự mình tới thành Hoàng Sa thăm hỏi, hắn đã có tính toán muốn mua trang bị rèn của tộc người lùn từ trong tay Lâm Hữu.
Chỉ tiếc lúc ấy Lâm Hữu không đồng ý.
Không nghĩ tới hôm nay đối phương lại đồng ý, còn chịu giao dịch trang bị cấp bảy, cấp tám cực kỳ trân quý!
- Được, tốt, ngươi làm không tồi!
Mạnh Thanh An ngồi xuống, bàn tay nắm chặt tay vịn của ghế dựa, sau đó hắn lại đứng dậy, kích động trong lòng không ngôn từ nào tả xiết.
Bây giờ, lãnh địa của hắn mới là cấp sáu thôi.
Nếu có thể mua được trang bị cấp bảy, cấp tám, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ khiến thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng.
Ít nhất cũng làm tỷ lệ sống sót của hắn trên Chiến Trường Vạn Giới lần sau tăng lên mảng lớn.
Lại nghĩ lâu dài hơn một chút, hắn còn có thể thông qua đám trang bị này, mời chào thuộc hạ, hoặc thu hoạch tài nguyên khác, tuyệt đối vạn phần có lợi cho quá trình phát triển lãnh địa của hắn.
Quả nhiên, tặng lương thực qua đó không hề sai!
Khiến cho hắn cũng không nhịn được muốn kích động hò hét vì quyết định sáng suốt của mình.

Ở hòn đảo trung ương thuộc quần đảo trôi nổi trong Bí Cảnh Thánh Vực.
Lâm Hữu dùng hơn một triệu ma năng, bổ sung lại đám binh chủng tổn thất, sau đó đi qua nơi này, chuẩn bị thu thập nhiều tài liệu cấp tám một chút.
Dù sao hắn cùng lúc khai thông nhiều tuyến đường như vậy, sẽ cần lượng lớn người gia nhập đội hộ vệ, cho nên kiếm được càng nhiều tài liệu chế tạo càng tốt.
Nhưng trước khi hắn đi tới chủ vị diện Ma Thú, hắn muốn dùng chút thời gian mở quầy hàng giao dịch trên đài cao, bỏ Lệnh Bài Binh Chủng và thánh vật hệ Dã Thú lên đó, cũng đánh dấu chỉ đổi không bán.
Tiếp theo, hắn ngồi yên một bên, bắt đầu sửa sang đống đồ trong không gian cá nhân.
Sau khi Lâm Hữu lên cấp bảy, dung lượng không gian cá nhân đã từ 250 đơn vị, tăng lên tới 500 đơn vị, hoàn toàn có thể đựng được 50 thi thể ma thú tầm trung.
Nhưng về cơ bản trong này chỉ còn lại một ít vật dụng hàng ngày, cùng các loại công cụ lung tung rối loạn, không hiểu kiểu gì cũng chiếm tới mấy chục đơn vị không gian.
Thậm chí có rất nhiều thứ hắn giữ lại từ trước, tới giờ đã không còn tác dụng nữa.
Ví dụ như dây thừng, đá đánh lửa, nhựa cây, da lông áo khoác linh tinh.
Hắn cần sửa sang lại chúng nó một lần, đợi cho đến lúc nào đó sẽ xử lý hoặc tiêu hủy, giải phóng không gian, tránh tình trạng không đủ không gian, phải đi đi lại lại vài lần.
Cứ như vậy Lâm Hữu vừa sửa sang lại vừa chờ đợi, rất nhanh đã có mấy lãnh chúa đi ngang qua quầy hàng của hắn, bị hai vật phẩm bên trên hấp dẫn.
- Di? Vậy mà là nguyên bộ Binh Chủng và Thánh Vật Lãnh Địa?
- Đúng vậy, hơn nữa hiệu quả của Thánh Vật Lãnh Địa này thật mạnh!
- Mỗi một cấp đều có thể tăng lên thương tổn của hai loại thuộc tính 5%?
- Còn có thêm một kĩ năng bạo phát!
Mấy lãnh chúa kia phát ra từng trận hô nhỏ, tất cả đều khiếp sợ thuộc tính của thánh vật Độc Hỏa Liệu Nguyên này.
Trong số bọn họ có một lãnh chúa hệ dã thú đang cực kỳ động tâm, đối phương một mực nhìn không chuyển mắt vào hai thứ này.
Thế nhưng người này vẫn có chút do dự, bởi vì trên người hắn không có thứ gì đủ giá trị để trao đổi ngang giá với hai vật phẩm kia.
- Cái kia...
Lãnh chúa hệ Dã Thú nhẹ nhàng gọi một tiếng.
- Làm sao vậy? Ngươi có hứng thú với hai thứ này ư?
Lâm Hữu tắt đi không gian cá nhân, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Lãnh chúa hệ Dã Thú do dự một chút rồi nói:
- Ta có một loại bảo vật muốn trao đổi, ngươi xem có được không?
Nói xong, đối phương lấy ra một thứ kỳ quái gì đó từ trong không gian cá nhân.
……………
- Đây là...
Lâm Hữu nghi hoặc nhìn thứ trong tay đối phương.
Đó là một quyển trục kỳ quái, bên trên không có hoa văn hoặc ấn ký gì hết, trống rỗng thoạt nhìn như một tấm giấy trắng, giống như một loại sản phẩm thấp kém mới chế tạo được một nửa đã dừng lại.
Nhưng ngoài chuyện đó, Lâm Hữu lại cảm nhận được một tia khí tức khác biệt tầm thường ở bên trên, thậm chí còn không kém quyển trục thăng cấp kỹ năng hắn từng đạt được trên Chiến Trường Vạn Giới.
Dưới sự kinh ngạc, hắn không khỏi hỏi:
- Ngươi có được quyển trục này ở đâu?
- Là ta giết chết một con ma thú kỳ quái bên trong chủ vị diện Ma Thú nhận được.
- Ma thú kỳ quái?
- Ừm.
Lãnh chúa hệ Dã Thú gật đầu:
- Thực lực của ma thú kia không mạnh, nhưng lại giảo hoạt cực kỳ, hơn nữa hình như nó biết một loại ngôn ngữ kỳ quái. Ta tốn khá nhiều công sức mới giải quyết được nó.
Đối phương không chút giấu giếm, nói thẳng ra.
Xem ra người này thật sự muốn Lệnh Bài và Thánh Vật trong tay Lâm Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận