Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 376: Ý Tứ Đã Quá Rõ Ràng: Vạn Bảo Lâu Chúng Ta Là Cửa Hàng Nổi Danh, Không Thu Rác Rưởi!

Sau đó Lâm Hữu xuyên qua đám đông lui tới trong đại sảnh, tìm được một quản sự đang ghi chép sổ sách cửa hàng trên quầy.
- Xin chào, ta muốn gặp chưởng quầy của các ngươi một chút, không biết đối phương có tiện gặp mặt hay không?
Lâm Hữu vừa lên phái trước đã nói thẳng mục đích tới đây của mình.
Quản sự kia vốn đang bận tính toán, sau khi nghe được âm thanh của Lâm Hữu, hắn hơi nhướng mày rồi chậm rãi ngẩng đầu.
- Có chuyện gì không? Lúc bình thường chưởng quầy của chúng ta không thích gặp người, có chuyện gì cứ trực tiếp nói cho ta là được.
Tuy lời nói của hắn khá khách khí, nhưng có thể mơ hồ nghe ra chút không vui trong đó.
Hình như hắn đang tức giận vì lời nói của Lâm Hữu cắt ngang công việc của hắn.
Hơn nữa ngay khi hắn nhận ra khí tức trên người Lâm Hữu chỉ có cấp bảy, sắc mặt hắn càng thêm lạnh nhạt.
Lâm Hữu cũng biết là mình đường đột, bởi vậy hắn không biểu hiện ra điều gì khác thường, chỉ tiếp tục nói:
- Ta muốn tìm chưởng quầy các ngươi hỏi một chút, xem các ngươi có thu mua trang bị hay không? Thợ rèn của ta có thể cung cấp lâu dài trang bị cấp tám trở lên.
- Trang bị cấp tám?
Quản sự buông bút chấm mực đỏ trong tay xuống, từ đáy mắt hắn hiện lên một tia khinh thường.
Nhưng hắn vẫn duy trì hành vi chức nghiệp hàng ngày của mình mà nhàn nhạt nói:
- Thực thật có lỗi, Vạn Bảo Lâu chúng ta đã có nguồn cung cấp trang bị cố định, hơn nữa chỉ lấy trang bị hoàn mỹ nhất. Nếu là cấp tám bình thường, vậy xin mời ngươi dời bước qua cửa hàng khác.
Ý tứ đã quá rõ ràng: Vạn Bảo Lâu chúng ta là cửa hàng nổi danh, không thu rác rưởi!
…………..
Lâm Hữu không ngốc, tự nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời quản sự nói, cũng bởi vậy chân mày hắn dần dần nhíu lại.
Thực hiển nhiên, đối phương nhìn hắn chỉ có cấp bảy mới hoàn toàn coi thường hắn.
Mà ngay khi hắn muốn tiếp tục giải thích, tầm mắt quản sự lại đột nhiên lướt qua bên người hắn nhìn về phía ngoài cửa, hai mắt đối phương lập tức tỏa sáng:
- U, là Giang thiếu gia sao? Là cơn gió nào đã thổi ngài tới đây?
Đối phương vừa nói vừa trực tiếp ném Lâm Hữu qua một bên, lao thẳng nên đón tiếp bóng dáng vừa bước vào cửa hàng.
Đó là một thanh niên mặc cẩm bào màu vàng nhạt đẹp đẽ quý giá, bên hông gắn ngọc bội màu đỏ thắm, thắt lưng gấm vóc, vẻ mặt ngạo nghễ ung dung bước vào cửa hàng.
Quản sự nhanh nhẹn đi tới trước mặt thanh niên, thái độ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, toàn thân hiện lên vẻ nịnh nọt, bộ dáng cúi đầu khom lưng.
Quả thực như biến thành hai người so với lúc đối diện với Lâm Hữu.
- Dường như đó là hoàng tử Giang Thánh Niên của vương quốc Nộ Đào?
- Giang Thánh Niên? Chính là người vẫn giữ vị trí số một trên bảng xếp hạng điểm tích lũy đến tận sáng nay?
- Sao hắn lại đến nơi này nhỉ?
- Nghe nói lúc giữa trưa hắn vừa vượt qua bí cảnh cấp S.
- Cấp S á? Mạnh như vậy?
Những lời nói chuyện của đám lãnh chúa bên cạnh không ngừng rơi vào trong tai Lâm Hữu, khiến cho hắn trực tiếp giật mình hiểu ra.
Đồng thời lại vô cùng kinh ngạc, thanh niên chợt xuất hiện kia lại chính là Giang Thánh Niên vị lãnh chúa hệ Côn Trùng, hắn từng được nhìn thấy trên bảng xếp hạng điểm tích lũy.
Tuy lúc giữa trưa, người này đã bị kẻ khác đẩy xuống vị trí số hai, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường.
Hơn nữa xem ra, đối phương còn là hoàng tử vương quốc Nộ Đào gì đó, khó trách quản sự kia lại cung kính nịnh nọt với đối phương như thế.
Quả nhiên, cái câu tiệm lớn khinh khách không phải nói cho vui.
Mắt thấy quản sự cửa hàng này trực tiếp ném hắn qua một bên, ngay cả nói cũng không thèm nói lấy một tiếng, Lâm Hữu đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, buông tha cho tính toán hợp tác với cửa hàng này.
Hắn cũng lười tiếp tục đứng ngây ngốc ở đây, chỉ yên lặng nhìn thoáng qua Giang Thánh Niên rồi rời khỏi đám người bước ra cửa hàng.
Mà khi hắn vừa đi không bao lâu, Giang Thánh Niên đi vào cửa hàng nhàn nhạt nói với quản sự nọ:
- Trang bị của ta bị hủy, nơi này của các ngươi có trang bị từ cấp mười trở lên hay không?
- Giang thiếu gia nói đùa, trang bị từ cấp mười trở lên phải do Thợ Rèn cấp bậc Thần Thánh mới tạo ra được, cơ bản mỗi lần xuất hiện một kiện đều bị nhóm cường giả cấp Thánh lấy đi, càng đừng nói tới cấp mười một. Đó là thứ chỉ có Người Lùn nhất tộc mới có thể tạo ra...
Quản sự lau một đống mồ hôi trên trán, vẻ mặt cười làm lành.
Còn có một câu hắn chưa nói, đó trang bị từ cấp mười trở lên, cơ bản đều có giá trên trời, kể cả khi Giang Thánh Niên là hoàng tử có thân phận cao quý, cũng chưa chắc đã bỏ được nhiều tiền như vậy để mua.
Hình như Giang Thánh Niên cũng biết yêu cầu của hắn quá khó để thực hiện cho nên lại thuận miệng nói:
- Vậy được rồi, đưa ra một kiện cấp chín cũng được, nhưng nhất định phải có thuộc tính tốt nhất, tốt nhất là loại hình cường hóa phòng ngự.
- Dĩ nhiên rồi, chúng ta đã sớm chuẩn bị sẵn cho Giang thiếu gia.
Vẻ mặt quản sự đầy nịnh nọt, hắn vẫn cúi đầu khom lưng, trong lòng vui tới nở hoa.
Một kiện trang bị cấp chín, giá cả ít nhất cũng trên một triệu, thuộc tính tốt lại có thể bán được với giá trên trời đến năm, sáu triệu.
Chỉ cần bán ra kiện trang bị này, hắn có thể đạt được không ít tiền hoa hồng. Mà chỉ một phần tiền hoa hồng như vậy cũng tương đương với hơn nửa tháng tiền công của hắn, khiến tâm tình vừa khó chịu của hắn đã tốt hơn trong nháy mắt, cũng hoàn toàn ném chuyện về Lâm Hữu ra sau đầu.
Bên kia, Lâm Hữu vừa rời khỏi cửa hàng, rất nhanh đã đến con đường náo nhiệt bên ngoài.
Hắn lại đi dạo chừng nửa giờ nữa, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng thu mua các loại bảo vật khác ở góc đường
Cửa hàng này tên là Thập Phương Các, tọa lạc ở một góc đường tối không thu hút.
Quy mô và lưu lượng khách kém cách xa vạn dặm so với Vạn Bảo Lâu vừa rồi, cơ hồ có thể hình dung bằng hình ảnh giăng lưới bắt chim trước cửa.
Khó trách hắn đi gần hết một con đường cũng không nhìn thấy cửa hàng cùng loại khác, xem ra đã bị một nhà Vạn Bảo Lâu độc quyền rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận