Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 351: À, Vì Sao Vừa Rồi Ngươi Không Trực Tiếp Đem Ta Ném Ở Đó Rồi Chính Mình Chạy Trốn?

Nhưng vào lúc này, hai tiếng xé gió sưu sưu đột nhiên vang lên.
Hai cây gai gỗ trống rỗng xuất hiện, thẳng tắp bắn về phía ngực của hai tên lãnh chúa.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung, lồng ngực của hai tên lãnh chúa nháy mắt bị xuyên thủng, bước chân gấp gáp cũng trong nháy mắt ngừng lại.
Hai mắt bọn hắn trợn tròn, ngạc nhiên nhìn lỗ hổng to lớn trên ngực mình, miệng mở to ra.
Nhưng cuối cùng, lại ngay cả một tiếng kêu đều không phát ra, hai mắt đã tối sầm, ầm vang ngã trên mặt đất.
Tính cả binh chủng hệ Dã Thú của bọn hắn, cũng cùng nhao nhao mất mạng theo.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Kỷ Vân Sương, người vừa muốn tự sát, sững người tại chỗ, ánh mắt của cô tràn đầy hoang mang và khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
- Ngươi nên ném ta xuống rồi trực tiếp chạy trốn.
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên ở sau lưng cô.
Kỷ Vân Sương chấn động, đột nhiên nhìn về phía sau lưng, thì thấy Lâm Hữu, người bị ngã xuống đất bởi trận công kích vừa rồi, không biết tỉnh lại từ lúc nào, một tay còn duy trì động tác phóng ra gai gỗ.
- Lâm Hữu! Ngươi đã tỉnh!?
Kỷ Vân Sương vui mừng không thôi, vội vàng ném chủy thủ chạy tới đỡ Lâm Hữu dậy.
- Như thế nào? Ngươi không sao chứ?
- A tê...... Đau đau đau! Chớ lộn xộn!
Lâm Hữu hít vào một ngụm khí lạnh, kém chút không có đứt hơi.
Nghe được hắn la lên, lúc này Kỷ Vân Sương mới phản ứng lại.
- Ôm, xin lỗi, động tác của ta quá lớn, không có làm bị thương ngươi đi?
- Không có việc gì, dìu ta đến bên kia dựa vào là được rồi.
Lâm Hữu chỉ chỉ đại thụ bên cạnh, tiếp đó điều động một tia sức mạnh quy tắc còn sót lại bên trong mảnh vỡ thần cách, tự dùng Trì Dũ Thuật.
Trong chốc lát, ánh sáng tự nhiên chiếu xuống, từ từ chữa trị thương thế trên người hắn.
Kỷ Vân Sương, vừa đỡ hắn đến bên đại thụ để dựa vào, thấy thế, lập tức đôi mắt đẹp trợn tròn.
- Đây là...... Lực lượng quy tắc! Lâm Hữu ngươi làm sao lại có thể sử dụng sức mạnh quy tắc!?
Lần này, cô thật sự kinh ngạc.
Lực lượng quy tắc, đây chính là kỹ năng độc quyền mà chỉ có lãnh chúa cấp 10 trở lên mới có dùng, Lâm Hữu một lãnh chúa cấp 7 làm sao lại có thể sử dụng?
Mà đang nói vừa nói xong, trong nháy mắt, cô cũng đột nhiên phản ứng lại.
Hai đạo gai gỗ vừa mới kia, không phải cũng ẩn chứa sức mạnh quy tắc sao?
Chẳng lẽ cũng là do Lâm Hữu làm ra?
-Ưm...... Vận khí tốt nên vô tình có được......
Lâm Hữu lại lấy lí do trước đây từng dùng để trả lời qua loa, nào có thể đoán được Kỷ Vân Sương lại lườm hắn một cái:
- Ta ngược lại thật ra muốn nhìn một chút cơ duyên gì có thể khiến một lãnh chúa cấp 7 có thể sử dụng lực lượng quy tắc.
Nhưng lần này, cô ngược lại giống như đã sớm quen thuộc, cho nên sau khi khiếp sợ, lại nói tiếp:
- Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói cho bất kì ai, bao gồm cả cha ta cũng sẽ không nói.
- Cảm ơn.
Lâm Hữu mỉm cười.
Hắn thích nhất chính là điểm này của Kỷ Vân Sương, vô cùng thông minh, hơn nữa tâm tư cẩn thận.
Căn bản cũng không cần quá nhiều lời, đã có thể hiểu được ý của hắn.
Thế nên đây đại khái chính là nguyên nhân vì sao hắn vẫn tiếp tục hợp tác chiến đấu cùng Kỷ Vân Sương.
- Ta nhìn ngươi vẫn nên đừng vui mừng quá sớm.
Lại vào lúc này, Kỷ Vân Sương đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh.
- Ngươi biết chúng ta bây giờ ở đâu sao?
- Ở đâu?
Lâm Hữu sửng sốt một chút.
- Bên trong đại lục Nguyên Sát...... Hơn nữa không có cách nào để liên lạc với lãnh địa......
-......
Chuyện này khiến Lâm Hữu bị choáng váng.
Hắn thử một cái, quả nhiên không thể liên lạc với lãnh địa, không có cách nào chiêu mộ binh chủng.
Cứ nghĩ như vậy, hình như cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra loại tình huống này.
Chính là khi vừa bị cuốn vào hư không loạn lưu, hắn trực tiếp bị cắt ra liên hệ với lãnh địa, binh chủng cũng toàn bộ bị cưỡng chế triệu hồi về lãnh địa, thậm chí cũng không kịp triệu hoán Hiền Giả Rừng Rậm.
Dù sao lúc đó chuyện đột nhiên xảy ra, hắn cũng không phản ứng kịp.
Như vậy mà nói, binh chủng của hắn chắc đều không sao, điều này cuối cùng khiến hắn thoáng yên tâm lại.
Hơn nữa bị truyền tống đến bên trong thế giới Nguyên Sát, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh, ít nhất còn có hy vọng trở về.
………….
- À, vì sao vừa rồi ngươi không trực tiếp đem ta ném ở đó rồi chính mình chạy trốn?
Dưới đại thụ, Lâm Hữu vừa dùng Trì Dũ Thuật để trị liệu thương thế trên người, vừa nói.
Lúc trước, hắn mặc dù rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng lại vẫn có thể mơ hồ cảm giác được tình huống xung quanh.
Dựa vào tình trạng của hắn trọng thương ngã gục lúc đó, Kỷ Vân Sương thật ra hoàn toàn có thể mặc kệ hắn, tự mình một người chạy khỏi nơi này.
Nếu như thế tỉ lệ sống sót cũng sẽ lớn hơn nhiều.
- Ngươi nghĩ là ta không muốn hả.
Kỷ Vân Sương liếc mắt nhìn hắn, ăn một miếng lương khô trên tay, mơ hồ không rõ nói:
- Nếu không phải là bởi vì ngươi cứu ta từ bên trong không gian loạn lưu ra, ta cũng lười để ý đến ngươi, bây giờ chúng ta xem như hòa nhau.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Kỷ Vân Sương lại khôi phục thần thái trước đó của mình.
Có lẽ vì không còn một thân một mình như trước nữa, cả người cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như trước nữa, mỗi bước đi đều phải cẩn trọng.
Lâm Hữu yên lặng nhìn cô một hồi lâu, rồi mỉm cười:
- Được rồi, xem như hòa nhau, vậy ngươi kế tiếp có dự định gì?
- Còn có thể có dự định gì? Chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy về đại lục Nguyên Thủy trước rồi nói tiếp, chúng ta ở lại đây quá nguy hiểm.
Biểu cảm của Kỷ Vân Sương dần dần trở nên nghiêm túc lại.
- Cũng đúng.
Lâm Hữu nhẹ nhàng gật đầu:
- Nhưng bây giờ trên người chúng ta đều có thương tích, muốn hoàn toàn khôi phục đoán chừng còn cần một chút thời gian, chờ vết thương lành sẽ cùng nhau lên đường đi.
- Ừm, ta cũng muốn như vậy.
Cứ như vậy, sau khi hai người bàn bạc, lại thông qua Trì Dũ Thuật với thuốc chữa thương khôi phục lại những vết thương, hai người liền tiếp tục lên đường, tìm kiếm có thể chỗ ẩn thân tại rừng rậm xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận