Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 300: Nếu Như Vậy, Thế Thì Hai Người Các Ngươi Cứ Ở Lại Bên Cạnh Ta Đi

Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông liếc nhau, cuối cùng ánh mắt bọn họ cũng trở nên hung ác, hai người đều tự rút ra vũ khí tới gần ba kẻ kia.
Ba lãnh chúa kia nhìn xuyên qua khe hỡ giữa đám dây leo thấy hai người bọn họ, lập tức hoảng sợ giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi sự trói buộc của dây leo.
Thế nhưng Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông đâu thể cho bọn họ cơ hội đó?
Nhớ lại một màn chạy trối chết đầy nhục nhã hồi nãy, cả quá trình đối phương đều muốn hành hạ bọn họ đến chết, sắc mặt hai người lập tức trở nên hung ác, trực tiếp giơ tay chém xuống.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung, trường đao trực tiếp đâm thủng ngực, hai người đang bị trói kia ngừng giãy dụa trong nháy mắt.
Còn lại một người, Từ Hướng Đông nhường cho Lạc Lỗi. Dưới một mánh ánh đao màu đỏ, người còn lại này cũng nối gót hai đồng bạn của hắn.
Đến tận đây, ba lãnh chúa đuổi giết bọn họ, hoàn toàn bị đoàn diệt!
Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông đứng lên, ngơ ngác nhìn ba thi thể trước mắt, cả đôi tay tràn đầy máu tươi của mình.
Vậy mà trong lòng bọn họ tràn đầy cảm giác không thật.
Mấy lãnh chúa thực lực cường đại như vậy lại chết trên tay bọn họ?
Chuyện này siêu thoải mái!
Đương nhiên, bọn họ cũng biết mọi việc những thứ này đều là Lâm Hữu ban tặng.
Sau một thoáng ngây người, bọn họ lập tức thu hồi vũ khí đi tới trước mặt Lâm Hữu.
- Thế nào? Đã lấy được tài nguyên rồi?
Lâm Hữu mở miệng hỏi.
- Ừm.
Lạc Lỗi gật đầu thật mạnh, trong mắt vẫn tràn đầy kích động như trước:
- Lâm Hữu lão đại, không nghĩ tới thật sự được gặp ngươi ở nơi đây.
- Đúng vậy, khoảng chừng bốn tháng rồi không gặp lại.
Lâm Hữu cảm khái một tiếng:
- Vậy làm sao hai người các ngươi lại xuất hiện bên trong chiến trường số 1? Còn chạy đến tận nơi này?
- Bởi ngẫu nhiên truyền tống quá xui xẻo, xui xẻo đến mức bị phân tới chiến trường này.
Trong mắt Lạc Lỗi toát ra một tia chua xót.
- Những lãnh chúa vừa buông xuống không bao lâu như chúng ta, muốn sống sót trên chiến trường này thật sự vô cùng khó khăn. Cho nên khi chúng ta nhìn thấy tên Lâm Hữu lão đại trên bảng xếp hạng, đã nghĩ tới chuyện chạy tới nương tựa vào ngươi, kết quả vừa đi được nửa đường, lại gặp phải ba người này...
- Nói như vậy, các ngươi bị bọn họ một đường đuổi giết tới?
Lâm Hữu nhíu mày.
- Ừm.
Lạc Lỗi gật đầu:
- Vừa rồi nếu không phải Lâm Hữu lão đại xuất hiện đúng lúc, phỏng chừng chúng ta đã mất mạng thật rồi.
Trong lời nói của hắn, hàm chứa ý nghĩ mà sợ nồng đậm.
Ngay cả Từ Hướng Đông bên cạnh, cũng như vậy. Đến tận bây giờ mặt hắn vẫn còn hoảng sợ, tim cũng đập thật nhanh.
Xem ra hai người này đã bất chấp tất cả chỉ vì muốn tới đây nương tựa vào Lâm Hữu.
Lâm Hữu nhìn bộ dáng chật vật của hai người và mấy binh chủng cấp bảy còn sót lại bên cạnh bọn họ một chút rồi khẽ cười nói:
- Nếu như vậy, thế thì hai người các ngươi cứ ở lại bên cạnh ta đi.
- Thật ư?
Hai người Lạc Lỗi nghe vậy, lập tức kích động lên.
Bọn họ mạo hiểm nguy hiểm tới sinh mệnh chạy tới nơi này, chỉ vì mong đợi một câu này thôi.
- Nhưng ta có một điều kiện.
Lâm Hữu tiếp tục nói:
- Kế tiếp các ngươi đều phải nghe theo ta sắp xếp, không được hành động tùy tiện.
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ làm như vậy.
Hai người như gật đầu như gà con mổ thóc:
- Lâm Hữu lão đại bảo chúng ta làm gì, chúng ta sẽ làm cái đó.
- Tốt lắm, đi nghỉ ngơi trước đi, các ngươi bị thương nặng như vậy, chờ sáng mai thương thế trên người ổn định lại rồi tiếp tục hành động.
Lúc này, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Hữu không vội vàng xâm nhập vào hoàng cung.
Dù sao âm khí trong hoàng cung rất nặng, không biết buổi tối sẽ gặp phải loại nguy hiểm gì, vẫn nên chờ ban ngày hành động sẽ an toàn hơn.
Chắc đám lãnh chúa khác cũng có cùng suy nghĩ với hắn, đều lựa chọn ở ngoài hoàng cung chờ qua một đêm.
Cho nên rất nhanh, hắn mang theo hai người Lạc Lỗi tiến vào một phủ đệ gần đó, tùy tiện tìm một nơi sạch sẽ nhóm lửa nấu ăn, thuận tiện cũng tâm sự những chuyện đã trải qua.
Khiến cho Lâm Hữu cực kỳ ngoài ý muốn chính là nơi Lạc Lỗi buông xuống lại chính là khu vực bên trong công quốc Nguyệt Hoa vừa mất đi quốc vương, chỉ cách công quốc Đại Hoang hai cái công quốc mà thôi.
Mà Lạc Lỗi mới lên tới cấp sáu khoảng nửa tháng sau khi phong tỏa khu vực được xóa bỏ, lúc này mới buông xuống đại lục Nguyên Thuỷ.
Không thể không nói vận khí của đối phương thật tốt.
Nhưng hai người Lạc Lỗi cũng không có tâm tư để ý tới chuyện đó.
Lúc này, bọn họ đã sớm bị đám thực vật có khí thế khủng bố với hình thái khác nhau đang vây chung quanh làm rung động thật sâu, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Nhất là Lạc Lỗi.
Hắn cũng từng dự đoán thực lực của Lâm Hữu rất mạnh, nhưng không nghĩ sẽ mạnh tới mức này.
Hai binh chủng cấp tám cộng thêm số lượng binh chủng cấp bảy khoa trương đến không tưởng tượng nổi.
Đây thật sự là trình độ lãnh chúa cấp sáu có thể đạt được ư?
Đã thế, đối phương mới buông xuống được bốn tháng thôi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không dám tin tưởng Lâm Hữu thật sự là người thuộc cùng một khu vực với mình.
Đồng thời hắn lại cảm thấy vô cùng may mắn, lúc trước khi vẫn còn ở bên trong khu vực, hắn đã tạo dựng mối quan hệ tốt với Lâm Hữu, để tới khi mấu chốt, đối phương đã cứu hắn một mạng.
Hơn nữa còn giao cho hắn đánh chết hai lãnh chúa vừa rồi, khiến hắn chiếm được hơn 100 ngàn ma năng. Với lãnh chúa vừa buông xuống không được bao lâu như hắn, đây chính là một con số cực kỳ khổng lồ.
Cho nên hắn cực kỳ cảm kích với Lâm Hữu.
Cứ như vậy, ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi trời hoàn toàn đen kịt, mới tự tản ra tìm một căn phòng sạch sẽ nghỉ ngơi.
Một ngày mạo hiểm cũng kết thúc tại đây…
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng Lâm Hữu đã tỉnh lại.
Sau khi hắn chuẩn bị đơn giản một phen, lại trực tiếp mang theo hai người Lạc Lỗi rời khỏi phủ đệ, được nhóm thực vật mở đường đi thẳng tới trước cánh cổng lớn phía trước hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận