Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 254: Tiểu Tử, Ta Đã Tìm Cho Ngươi Ba Người Ngươi Yêu Cầu Rồi, Nhanh Tới Đây!

Lâm Hữu nghe Trương Túc miêu tả sinh động như thật, còn bộ dáng không biết chút chuyện gì của đối phương, hắn không nhịn được cảm thán.
Có đôi khi, không biết so với biết lại hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Phỏng chừng những lãnh chúa đạt tới cấp sáu trước đối phương, đều đã gặp chuyện không may rồi!
May mắn chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, khu vực đã xóa bỏ phong tỏa, cuối cùng bọn họ cũng không cần lo lắng sẽ biến thành lương thực cho người khác, có thể an tâm truyền tống.
Lâm Hữu vẫn luôn rơi vào suy tư, nhưng hắn lại không nói rõ chân tướng cho Trương Túc biết.
Hắn chỉ tiếp tục trò chuyện với đối phương vè những tình huống trong khu vực, cũng thuận tiện kể cho Trương Túc nghe về tình huống hiện tại của đại lục Nguyên Thuỷ, coi như tiết kiệm cho đối phương một chút đường vòng.
Mãi cho đến khi qua nửa buổi sáng, Trương Túc mới được Lâm Hữu đưa tiễn rời khỏi thành Hoàng Sa.
- Lâm Hữu lão đại, ta phải đi về trước. Ta vừa buông xuống nơi đây, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hôm nào đó lại đến quấy rầy ngươi.
Trương Túc đứng ở ngoài cửa thành, nói với Lâm Hữu, hiện giờ cách nói chuyện của hắn càng thêm cung kính hơn ban đầu.
Bởi vì dọc theo đường đi này hắn phát hiện.
Bên trong lãnh địa của Lâm Hữu không chỉ có phần đông cao thủ, thậm chí cả binh chủng thực vật ngẫu nhiên xuất hiện cũng đạt tới cấp bảy, vô cùng khủng bố!
Chuyện này với lãnh chúa cấp sáu mới buông xuống như hắn, tuyệt đối là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi. Thông qua chuyện lần này, hắn cũng càng thêm kiên định với suy nghĩ phải dựa dẫm vào Lâm Hữu, lăn lộn với lão đại, là chuyện nên làm.
Cứ như vậy, sau khi lại chào hỏi nhau thêm vài câu, Trương Túc mang theo mấy tu luyện giả thuộc hạ và binh chủng bên người rời khỏi.
Bộ dáng yếu ớt kia của đối phương cực kỳ giống khi Lâm Hữu vừa tới đại lục Nguyên Thuỷ. Hắn cũng y hệt như vậy, bên người chỉ có mấy binh chủng cấp sáu. Một màn này khiến cho hắn không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài làm sao vậy?
Ngụy Cương ở bên cạnh tò mò nhìn qua.
- Không có gì, ta biểu lộ cảm xúc mà thôi.
Lâm Hữu mỉm cười:
- Đúng rồi, tình huống đội ngũ vệ binh thế nào? Đã phát cho bọn họ trang bị trụ cột do tộc Người Lùn tạo ra chưa?
- Đã phát cho bọn họ rồi, cả trang bị cấp sáu nữa, ta đều dựa theo lời dặn dò của lãnh chúa đại nhân mà phát xuống.
- Vậy là tốt rồi, nếu không có chuyện gì nữa, vậy ngươi tiếp tục trở về luyện binh đi.
- Vâng!
Ngụy Cương đáp lại một tiếng rồi cũng mang theo thủ hạ của hắn rời khỏi.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua một hàng kiến trúc đang ráo riết xây dựng ở ngoại thành, sau đó hắn xoay người đi về lãnh địa.
Nhưng vừa trở lại lãnh địa, không gian trước mặt hắn đột nhiên kịch liệt chấn động, ngay sau đó một không gian thông đạo xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Tiểu tử, ta đã tìm cho ngươi ba người ngươi yêu cầu rồi, nhanh tới đây!
Giọng nói thô lỗ hào phóng của Thánh Diệu Vương kia truyền ra từ bên trong không gian thông đạo.
Vừa nghe nói, ban đầu vẻ mặt Lâm Hữu ngẩn ra ngay sau đó đã chuyển thành kích động.
Thánh Diệu Vương đã tìm được đám người Viêm Vũ nhanh như vậy?
Hắn đâu dám do dự, lập tức đi vào trong không gian thông đạo và biến mất trong lãnh địa.

Mà lúc này, bên ngoài cung điện của Thánh Diệu Vương.
Ba người Viêm Vũ, Duẫn Thiên Ca, Bạch Hải Đường được kỵ sĩ áo giáp vàng dẫn dắt, lòng hơi lo lắng đi lên cầu thang.
Ngay vừa rồi, bọn họ nhận được Thánh Diệu Vương triệu kiến và lập tức bị truyền tống đến nơi đây.
Nói thật, tính tới bây giờ đã qua vài phút thời gian nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn phản ứng được, ngược lại, vẫn vô cùng kích động như trước.
Kia chính là Thánh Diệu Vương đó!
Tồn tại thống trị mười đại công quốc!
Cứ nghĩ tới chuyện chỉ một chút nữa thôi mình sẽ được gặp nhân vật lớn như vậy, bọn họ lại không nhịn được cảm thấy bàn chân mình không cất bước nổi. Trong lòng đầy lo lắng có phải mình đã phạm phải tội lớn, hoặc làm việc gì đó không nên làm hay không.
Dù sao gần đây chuyện gian tế đại lục Nguyên Sát lọt vào đại lục bọn họ đang được người ta bàn tán xôn xao, cơ hồ tất cả mọi người đều biết chuyện đó rồi.
Lỡ như bọn họ bị nhận định là gian tế, chẳng phải sẽ bị nghiền xương thành tro ư?
- Các ngươi nói xem, vì sao Thánh Diệu Vương lại đột nhiên triệu kiến chúng ta?
Viêm Vũ nhỏ giọng hỏi, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Hắn và Duẫn Thiên Ca, Bạch Hải Đường cũng vừa mới gặp nhau thôi, nhưng mấy người bọn họ còn chưa kịp nói với nhau câu nào, đã bị đưa tới nơi này, hiển nhiên là phải lo lắng.
Ngay cả Duẫn Thiên Ca, cũng không còn vẻ bình tĩnh ngày xưa nữa, hắn thấp giọng nói:
- Mong sẽ không bị khép tội làm gian tế, nếu không tất cả chúng ta đều bị giết hết. Hải Đường ngươi cảm thấy thế nào?
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Bạch Hải Đường bên cạnh.
Lúc này, Bạch Hải Đường đã bớt đi vài phần ngây ngô như khi vừa rời khỏi khu vực, ngược lại, cô đã thêm vài phần nội liễm.
Nhưng tính tình từ chối người từ ngoài ngàn dặm kia, lại không thay đổi bao nhiêu.
Cô chỉ liếc mắt nhìn Duẫn Thiên Ca một cái rồi lạnh lùng trả lời:
- Không biết.
- Ách...
Hô hấp của Duẫn Thiên Ca bị nghẹn lại, hắn trực tiếp bị câu trả lời của cô làm nghẹn họng.
Mà trong lúc bọn họ nói chuyện, cửa lớn của cung điện cũng dần dần ánh vào trong mắt bọn họ, khiến trong lòng bọn họ càng thêm căng thẳng, đều đứng thẳng thân mình.
Rất nhanh, bọn họ đã bước qua cửa lớn, đi vào bên trong cung điện.
Tới khi liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong kia, đầu tiên bọn họ còn nghi hoặc một chút, nhưng ngay sau đó hai mắt đột nhiên trừng lớn lên.
- Lâm Hữu?
- Làm sao ngươi lại ở trong này?
………….
Ba người Viêm Vũ không ngờ nổi, bọn họ sẽ gặp Lâm Hữu ở nơi này.
Cũng bởi vậy, tâm trạng vốn đang khẩn trương không yên tâm, cũng bị bọn họ ném ra sau đầu, rồi bước nhanh đi tới trước mặt Lâm Hữu.
- Thật sự là các ngươi!
Nhìn thấy ba người bọn họ, Lâm Hữu cũng vô cùng kích động, hắn vội vàng đi lên.
May mắn, tất cả mọi người đều không sao, còn sống khỏe mạnh, khiến nỗi lo lắng trong lòng hắn cuối cùng cũng hoàn toàn biến đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận