Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 496: Á Lệ Toa - Ái Nhĩ Lan

- Cẩn thận một chút, nơi này vừa xảy ra cuộc chiến, rõ ràng có người tới trước chúng ta.
- Nhưng thi thể bên ngoài này có vẻ chưa được lâu, chắc người kia tiến đến trong này chăng?
- Lẽ nào bên trong có vật gì tốt thật à?
- Rất có thể lắm, nếu không chúng ta cũng vào xem xem?
- Đồng ý.
Dứt lời, mấy người đang ở bên ngoài chuẩn bị một phen, mang theo binh chủng đi vào trong thông đạo dưới lòng đất.
Chưa được bao lâu, bọn họ liền nhìn thấy thi thể của quái vật nhiễu sóng Lâm Hữu để lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên.
- Quả nhiên đã có người đến trước chúng ta một bước.
- Xem thi thể này, chắc cuộc chiến đấu diễn ra chưa lâu.
- Thế là vừa đúng rồi? Chúng ta có thể lén lút theo ở phía sau, cũng bớt đi không ít sức lực.
- Khà khà, nói tới cũng đúng, không chừng còn có thể làm chim sẻ ở đằng sau.
- Đi, chúng ta đuổi theo sát đi.
Không phí lời nhiều, mấy người liền trực tiếp vượt qua thi thể, tiếp tục đi vào trong đường nối, đảo mắt đã biến mất trong bóng tối.
Lâm Hữu cũng không biết, đằng sau mình có người đi theo.
Hắn của hiện tại, đã đánh chết quái vật Nhiễu Sóng duốt một đường, đi tới nơi sâu nhất của đường nối, bên ngoài một giáo đường to lớn dưới mặt đất.
- Đây là………..
Chỉ liếc một cái, Lâm Hữu đã bị cảnh tượng trước mắt đè ép, con ngươi đột nhiên co lại.
Hắn nhìn thấy gì ư?
Một nơi giống như sào huyệt khủng bố của dị thú!
Nơi ánh mắt hướng tới, đâu đâu cũng có máu khô với nước đặc, kể cả trên tường bốn phía được xây lung tung cùng trên trần nhà, hình thành từng lỗ thủng to lớn.
Trong những lỗ thủng đó, đang có lượng lớn quái vật Nhiễu Sóng (dơi) tụ tập, không ngừng đi lại.
Đây còn chưa phải điều làm Lâm Hữu khiếp sợ nhất.
Điều mà hắn không ngờ tới nhất, tất nhiên là trung tâm dưới giáo đường, một trận pháp do máu tươi chế thành, có đặt một khối thuỷ tinh to lớn màu xanh lam.
Trong thuỷ tinh, bao bọc một người.
Một bé gái chưa tới mười tuổi!
- Ầm!
Một tiếng vang trầm, quanh quẩn toàn bộ giáo đường ở dưới mặt đất.
Sau khi trải qua hơn mười phút chiến đấu, cuối cùng Lâm Hữu cũng đã giải quyết hết tất cả quái vật Nhiễu Sóng ở trong giáo đường, khiến cho giáo đường trong chớp mắt đã yên tĩnh lại.
Sau đó, hắn dẫn theo đội ngũ đi vào trong giáo đường, đi đến trước mặt trận pháp thủy tinh bị phong ấn kia, dò xét tỉ mỉ.
Trận pháp này, rõ ràng đã có khá lâu.
Bốn phía còn đặt những xương sọ để cho ngọn nến thiêu đốt, tạo thành một vòng tròn bên cạnh trận pháp này.
Nhưng Lâm Hữu cũng không dám tùy tiện bước vào trong phạm vi của trận pháp này, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ánh mắt của hắn thông qua thủy tinh nhìn về phía cô bé đang nhắm mắt nằm ở bên trong, một giao diện cũng theo đó mà nhảy ra ngoài.


Tên: Á Lệ Toa - Ái Nhĩ Lan (lãnh chúa)



Chủng tộc: Vong Linh



Đẳng cấp: Cấp tám (SSS)



Lực lượng: 4500 (+4500)



Thể chất: 4500 (+4500)



Nhanh nhẹn: 4200 (+4200)



Tinh thần: 4800 (+4800)



Kỹ năng: Huyết Chú, Phong Bạo Máu Tươi, Đôi Mắt Chết Chóc



Hỗn độn: tất cả các thuộc tính tăng lên 100%



Giới thiệu: Con gái của Cha Sứ và Tế Tự Điện Đường, bị hiến tế làm mắt trận cho nghi thức Huyết Chú, giác tỉnh là huyết mạch của Hấp Huyết Chân Tổ, cũng bị phong ấn ở trong trận pháp, cần máu tươi để đánh thức

Hả?
Lại là ma thú cấp cao?
Hơn nữa còn là một Ma thú lãnh chúa?
Chân mày của Lâm Hữu cau lại.
Hắn còn cho rằng đây là một loại pháp thuật Thượng Cổ cấm kỵ nào đó, giữ cô bé lại, xuyên qua dòng sông thời gian, chờ đợi một ngày nào đó thức tỉnh lại.
Bây giờ xem ra, vẫn là do hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nhà thờ này không biết đã tồn tại bao lâu, căn bản không thể nào có người còn sống.
May mắn là ma thú lãnh chúa này đã bị thủy tinh phong kín, không thể hành động được.
Nếu không thì thuộc tính biến thái như thế, cùng với không gian nhỏ bé như thế ở dưới lòng đất, hắn đúng thật là không thể ứng phó nổi.
Mà ba kỹ năng kia, vừa nhìn đã biết là hệ Pháp Thuật.
Gần một ngàn điểm Tinh Thần thả ra kỹ năng hệ Pháp thuật, chỉ nghĩ là đã biết khủng bố đến mức nào.
Chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều so với Thương Hồn mà hắn gặp phải ở Tháp Tội Vực lúc trước, cũng không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể đối phó được.
Nhưng trong lúc hắn đang chuẩn bị quay người rời đi.
Đột nhiên lại nhìn thấy ở phía sau trận pháp có đặt một chiếc bảo rương màu vàng.
Đúng vậy!
Chính là bảo rương!
Giống y hệt chiếc rương mà hắn nhìn thấy ở trong khu vực, bên trong đựng lệnh bài binh chủng hiếm có và các loại bảo vật!
- Lẽ nào là nói...!
Ánh mắt của Lâm Hữu nhất thời rung động, nhìn chăm chú vào cái đó và hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau, bảo rương tỏa ra ánh sáng lung linh.
Sau khi quan sát bốn phía một lúc, cuối cùng cũng cẩn thận mà đi vòng qua trận pháp, đi đến bên cạnh bảo rương, kích động muốn mở ra ngay.


Mở bảo rương thất bại.



Bảo rương này đã bị sức mạnh phong tỏa, cần một giới nào đó để mở ra.

Không mở ra được?
Lâm Hữu sửng sốt một lát.
Nhìn qua bốn phía xung quanh bảo rương, quả nhiên là có một cỗ khí huyết vờn quanh, bảo vệ bảo rương ở bên trong.
Chỉ có trên lỗ khóa, giữ một cái rãnh hình chữ thập, giống như cần một loại đạo cụ nào đó thì mới có thể mở ra.
Sau khi nghi hoặc, hắn không nhịn được nhìn ra bốn phía, tìm kiếm manh mối.
Nhưng một giây sau, một tiếng phá bầu trời vang lên.
Bên trong thông đạo ở phía xa xa, đột biên bắn ra một kim châm có độc, bay thẳng tắp về phía của hắn.
- Ai!?
Lâm Hữu lắc mình tránh khỏi kim châm có độc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa lối ra.
Ngay sau đó, bốn bóng người mang theo binh chủng đi đến từ trong con đường kia.
- Vậy mà lại có thể tránh được, phản ứng xem như cũng không tệ.
- Tiểu tử, giao bảo rương ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
- Không ngờ rằng chỗ này vậy mà lại có bảo rương, phát tài rồi.
Mấy người kia, chính là mấy lãnh chúa đi theo phía sau Lâm Hữu vào trong đường hầm, vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Vốn còn nghĩ là sẽ tìm cơ hội tốt để đánh lén Lâm Hữu, không ngờ này chỗ này lại có bảo rương, cuối cùng không nhịn được mà trực tiếp ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận