Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 564: Minh Chứng Bá Giả (1)

Ngay cả Lâm Hữu cũng ngơ ngác đúng sững sờ tại chỗ, ánh mắt có chút không quá rõ ràng.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thụ được trạng thái biến mất, lực lượng trên người không ngừng xói mòn, nhưng hắn cực kỳ ngạc nhiên phát hiện năm cảm giác trên người mình không hề xói mòn, vẫn như trước vẫn duy trì trình độ trong chiến đấu vừa rồi, giống như tinh thần vừa mới thăng hoa.
- Làm sao có thể!?
Ở một góc nào đó bên dưới đài, Ngô Dũng rung động nhìn Kiếm Thuật Tông Sư bị Lâm Hữu một đao chặt đứt, hai mắt trừng tới tròn xoe.
Đối thủ kia, mạnh mẽ tới mức khiến hắn không có lực chống đỡ, lại cứ như vậy bị trực tiếp chém giết?
Những người khác không biết.
Nhưng hắn là người trực tiếp giao thủ với ma thú thủ lĩnh kia, hơn ai hết, hắn hiểu chiến đấu ở tầng chín này khó khăn khủng khiếp tới mức nào, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào thuộc tính tăng lên là có thể đánh thắng.
Nhưng hiện tại, tồn tại dũng mãnh kia, lại... Thua trong một đợt giao chiến chính diện.
Có thể hiểu lúc này trong lòng Ngô Dũng đang khiếp sợ ra sao, lại khó tin cỡ nào.
Ngay cả ánh mắt hắn nhìn Lâm Hữu cũng bắt đầu khác biệt, chớ đừng nói tới những người khác.
Trong chiến đấu vừa rồi, chỉ cần nhìn khí thế và uy lực công kích, cũng có thể cảm nhận được tính khủng bố trong đó, làm cho cả đám bọn họ rung động không thôi, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Này, móa nó, thực lực của bản thân lãnh chúa cũng mạnh như vậy.
Về sau nếu gặp phải, ai còn dám tới gần đối phương?
Với bọn họ, loại lãnh chúa này là tồn tại khủng bố nhất.
Phải biết rằng những lãnh chúa khác, có thực lực bản thân không mạnh, sau khi xung phong vượt qua hàng phòng ngự binh chủng, thực dễ dàng có thể làm đối phương bị thương nặng thậm chí đánh chết.
Nhưng lãnh chúa có thực lực bản thân mạnh mẽ lại khác, trừ phi dùng binh chủng nghiền áp, bằng không ngươi rất khó tạo thành thương tổn cho bọn họ. Đối phó với dạng lãnh chúa này là cực kỳ khó giải quyết.
Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Hữu, đều trở nên ngưng trọng, không dám còn chút tâm tư khinh thường nào.
- Cám ơn ngươi, người trẻ tuổi.
Lúc này, thân thể Kiếm Thuật Tông Sư bị chặt đứt trên đài, đột nhiên nói chuyện.
Lâm Hữu đang mải đắm chìm trong cỗ trạng thái vừa rồi, không khỏi bừng tỉnh, nhìn về phía đối phương.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn thật trong suốt, trong mắt còn ẩn chứa một tia nhân tính.
- May nhờ ngươi, khiến cho ta có thể trải qua một lần nữa cảm giác được toàn lực giao đấu một trận.
- Thứ này vốn phải thông qua khảo nghiệm tầng cao nhất mới đạt được, nhưng hiện giờ ngươi đã thỏa mãn tất cả điều kiện để có được nó. Vậy nên trước khi ta biến mất, để ta tự mình giao cho ngươi đi.
Âm thanh vừa rơi xuống, thân thể Anh Hồn bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn lại một đạo tia sáng màu vàng bắn vào mi tâm Lâm Hữu, rồi biến mất không thấy.
……….
Leng keng ——
Hai đoạn kiếm gãy rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng khiến cho Lâm Hữu hoàn hồn trở lại.
Hắn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không rõ hàm nghĩa một câu cuối cùng của Kiếm Thuật Tông Sư.
Nhưng không đợi hắn nghi ngờ bao lâu, một tiếng nhắc nhở đã vang lên trong đầu hắn.


Chúc mừng ký chủ, đạt được Minh Chứng Bá Giả.



Xin bước vào tầng thứ mười tiến hành khảo nghiệm cuối cùng, cũng như kích hoạt thứ đó.

Minh Chứng Bá Giả?
Món đồ chơi gì đây?
Vẻ mặt Lâm Hữu ngẩn ra, trong mắt để lộ kinh ngạc nhàn nhạt.
Đây chẳng lẽ là thứ mà Kiếm Thuật Tông Sư vừa nói, thứ phải vượt ải tầng cao nhất mới đạt được?
Nhưng mặc kệ hắn cảm ứng như thế nào, cũng không tìm ra sự tồn tại của thứ đó.
Xem ra đúng như lời nhắc nhở kia, cần phải đi vào khảo nghiệm cuối cùng mới có thể kích hoạt.
Lâm Hữu đang mải suy nghĩ.
Trong đám người bên dưới, đột nhiên truyền đến một mảnh kinh hô.
Lúc này, Thanh Phượng ở phương hướng khác, đã đánh bại đối thủ, thậm chí còn khôi phục xong rồi, đang chuẩn bị khiêu chiến khảo nghiệm cuối cùng.
- Khen thưởng cuối cùng là của ta!
Thanh Phượng nhìn thoáng qua Lâm Hữu ở phía xa xa, vẻ mặt đắc ý.
Hắn khác Lâm Hữu, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh cường đại của lãnh chúa lâu năm, cộng thêm ưu thế chủng tộc Khống Chế Hỏa Diễm của bản thân, mấy lần bùng nổ công kích tầm xa oanh giết đối thủ.
Cho nên thời gian hắn dùng ít hơn Lâm Hữu, lại không tiêu hao thật lớn như Lâm Hữu.
Bởi thế, Lâm Hữu vừa chấm dứt chiến đấu.
Hắn đã đứng dậy, chậm rãi đi lên tầng thứ mười, tầng cao nhất.
Mà trên tầng thứ mười ở vị trí của hắn, rõ ràng là một thanh khai sơn phủ tản ra khí tức trầm trọng, cứ như vậy được khảm ở vị trí trung tâm đài cao.
Kể cả khi đứng cách thật xa, cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức trầm trọng bao phủ bốn phía, giống như cả không gian đều bị nó trấn áp.
Lâm Hữu thấy vậy, trong lòng cả kinh.
Nhưng hắn cũng bất chấp nghi hoặc trong lòng, sau khi đơn giản vận chuyển lực lượng quy tắc trị liệu thương tích trên người, lập tức cầm đao đi đến tầng mười.
- Xem ra khen thưởng cuối cùng sẽ bị Thanh Phượng nắm lấy.
- Ai, đáng tiếc, tuy rằng tên kia rất mạnh, nhưng vẫn kém một chút so với lãnh chúa uy tín lâu năm như Thanh Phượng.
- Nhìn bộ dáng hắn, cả người đều là thương, chỉ sợ trận chiến vừa rồi đã tiêu hao không nhỏ.
- Dùng trạng thái này, có thể thông qua khảo nghiệm tầng thứ mười hay không cũng khó nói?
- Dù không vượt qua được nhưng có thể leo tới tầng thứ mười đã cực kỳ lợi hại.
Nhóm lãnh chúa bên dưới lại bàn tán xôn xao, trong giọng nói tràn ngập ý tiếc hận.
Dù sao bọn họ đều tận mắt quan sát trận chiến vừa rồi.
So với Thanh Phượng dùng thuộc tính áp chế và ưu thế chủng tộc, rõ ràng là phương thức chiến đấu cương mãnh bá đạo của Lâm Hữu khiến lòng người rung động hơn nhiều lắm, làm cho bọn họ không nhịn được trầm trồ khen ngợi.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không thể không thừa nhận.
Trên phương diện thực lực tổng hợp lại, hiển nhiên Thanh Phượng càng tốt hơn. Điều này cũng không có gì quá đáng.
- Giống như có chút không đúng, các ngươi mau nhìn bên trên!
Đột nhiên, một tiếng la lên cắt ngang mọi người nghị luận.
Nhóm lãnh chúa đồng loạt sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía đài cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận