Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 217: Chiến Trường Biên Cảnh, Chủ Thành Đôi Cánh Thiên Sứ

Giây tiếp theo, ánh sáng trắng chợt lóe, nháy mắt hắn đã biến mất ở giữa Truyền Tống Trận, đồng thời bị một thứ cảm giác không trọng lực bao vây.
Đợi cho đến khi hắn đứng thẳng lại, hắn đã xuất hiện bên trên một quảng trường kiểu dáng Tây u vô cùng rộng lớn.
Trong phút chốc, sóng nhiệt đập vào mặt.
Đầu người bên cạnh bắt đầu khởi động, náo nhiệt vô cùng, xung quanh còn không ngừng truyền đến từng đợt thanh âm tranh cãi ầm ĩ và la lên.
Trên bầu trời, thường xuyên có từng đội từng đội kỵ sĩ cưỡi ngựa bay xẹt qua.
Khoảng không quanh quảng trường lại có tiếng chuông thật to vang vọng.
- Nơi này là…?
Lâm Hữu ngơ ngẩn nhìn bốn phía.
Chỉ thấy ở bên trên quảng trường, ngoại trừ hắn, còn có vô số lãnh chúa và tu luyện giả đi tới đi lui, trên người bọn họ đều có vũ khí trang bị với hình thức không đồng nhất. Đám người này vừa nói vừa cười.
Mà ở chung quanh quảng trường, còn có các loại kiến trúc với phong cách rộng lớn đang đứng sừng sững. Ngay trung tâm quảng trường lại xuất hiện một pho tượng thiên sứ rất ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, càng còn có thể bắt gặp một mảnh cung điện cao ngất nguy nga trong mây.
Lấy cung điện làm trung tâm, có một ma pháp trận lớn đến mức khó có thể tưởng tượng đang lơ lửng không trung, hoàn toàn bao phủ cả tòa thành thị bên dưới.
Đây rõ ràng chính là một tòa chủ thành ma pháp khổng lồ!
Mà đúng lúc này, vài tiếng nhắc nhở liên tiếp vang lên.


Lãnh chúa tôn kính, hoan nghênh ngài đi vào Chủ Thành Thánh Quang: Đôi Cánh Thiên Sứ



Ở giữa chủ thành Đôi Cánh Thiên Sứ, ngài sẽ không chịu chút công kích nào, cũng không thể công kích lãnh chúa cùng với cư dân lãnh địa khác.



Chú ý, một khi rời khỏi chủ thành, sẽ mất đi quy tắc bảo vệ, biến thành trạng thái có thể công kích.



Bởi vì đây là lần đầu tiên ngài đến Chiến Trường Biên Cảnh, cho nên đang cùng chủ thành tiến hành linh hồn môi giới mặc định

Lời nói vừa dứt, đột nhiên pho tượng thiên sứ ở trung ương quảng trường chia ra một đường ánh sáng, nhanh chóng nhập vào trong cơ thể Lâm Hữu.
Lâm Hữu chỉ cảm thấy thân thể được một thứ cảm giác ấm áp bao vây, sau đó sinh ra một loại liên hệ kỳ diệu nào đó với chủ thành này, giống như liên hệ giữa hắn và Đại Thụ Sinh Mệnh vậy.
Càng kỳ diệu hơn chính là, rõ ràng hắn đang đứng ở bên trong chủ thành này nhưng lại có thể thông qua liên hệ này cảm nhận được rõ ràng tất cả binh chủng tồn tại bên trong lãnh địa.
Ngay sau đó, lại là một tiếng nhắc nhở vang lên.


Linh hồn môi giới mặc định thành công, ở trong Chiến Trường Biên Cảnh, ngài có thể trực tiếp gọi về binh chủng tiến hành chiến đấu, không cần dựa vào lãnh địa.



Mở khoá điểm tích luỹ vinh dự, mở ra công năng trao đổi, mở ra công năng truyền tống quay lại.

Công năng liên tiếp mở ra, trực tiếp khiến Lâm Hữu ngơ ngẩn.
Nhưng chuyện làm hắn kinh ngạc, vẫn là cái gọi là linh hồn môi giới mặc định này.
Vậy mà có thể thông qua nó trực tiếp gọi về binh chủng tiến hành chiến đấu?
Nói cách khác, hiện giờ hắn đã vẫn có thể sử dụng bộ phận công năng của hạch tâm lãnh địa?
Lập tức, hắn tập trung tinh thần, thử tiến hành liên hệ với Linh Tịch đang ở bên trong lãnh địa.
Quả nhiên giây kế tiếp, một mảnh ánh sáng hiện lên, Linh Tịch lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, không ngừng bay múa vờn quanh hắn.
Sau đó tâm niệm vừa động, Linh Tịch biến mất, nó lại hóa thành một đoàn ánh sáng nhập vào trong cơ thể hắn, một lần nữa trở lại bên trong lãnh địa.
Quả nhiên có thể!
Lâm Hữu vui sướng vô cùng, không nghĩ tới ở bên trong chiến trường biên cảnh lại tiện lợi như vậy.
Khó trách chẳng có mấy vị trong số những lãnh chúa chung quanh khác mang theo binh chủng bên người, hoá ra có thể tùy thời tiến hành triệu hồi.
Hơn nữa ở trong chủ thành, còn được quy tắc bảo vệ, không thể công kích người khác, quả thực đây là một khu vực an toàn tuyệt đối!
Chiến Trường Biên Cảnh này không hề đơn giản.
Chuyện này khiến trong lòng Lâm Hữu vốn đang bình tĩnh lại không nhịn được trở nên xao động. Hắn đã bị những thứ xa lạ quanh đây triệt để hấp dẫn.
Đúng lúc này, một đoàn ánh sáng trắng xuất hiện lên người hắn.
Đột nhiên có mấy bóng dáng chật vật xuất hiện bên trên quảng trường, miệng hùng hùng hổ hổ.
- Phi, thật là xui, lại đụng tới lãnh chúa cấp bảy, không công lãng phí một thủy tinh truyền tống.
- Ta còn thảm hại hơn, lúc chạy trốn đã chết vài binh chủng cấp bảy, cũng may truyền tống nhanh.
- Bên người tên gia hoả kia tất cả đều là binh chủng cấp bảy, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn chúng ta, chạy trốn được về đã là quá may mắn rồi.
- Đúng vậy, ai moá nó có thể nghĩ đến ở gần con hỗn độn ma thú kia sẽ xuất hiện một tên cấp bảy?
- Quên đi quên đi, tới đại sảnh nhiệm vụ giao nhiệm vụ đi, đã chết nhiều binh chủng như vậy, vài ngày tiếp theo phải về lãnh địa điều chỉnh lại một chút mới được.
Mấy lãnh chúa hùng hùng hổ hổ kia dần dần đi xa rồi biến mất ở một con đường phía quảng trường xa xa.
Lâm Hữu lộ vẻ mặt kinh ngạc, hắn cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại của bọn họ.
Dường như là, bọn họ đụng phải lãnh chúa cấp bảy đối địch ở khu vực nào đó bên ngoài chiến trường, bởi vậy bị tổn thất không ít binh chủng.
Nói cách khác, ở trong này còn có thể đụng tới lãnh chúa cấp cao?
Hiển nhiên nơi đây có chút nguy hiểm, xem ra về sau cần phải càng thêm cẩn thận mới được, ít nhất cũng cần thăm dò tin tức trước đã.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu trực tiếp nhích người rời khỏi quảng trường truyền tống, đi theo dòng người hướng tới một con đường phồn hoa nhất nơi đây, mà lãnh chúa và cư dân bên cạnh hắn, cũng bắt đầu dần dần trở nên đông đúc hơn.
Liếc mắt một cái nhìn lại, ở hai bên con đường rộng lớn, tất cả đều là một loạt cửa hàng được sắp xếp đủ loại kiểu dáng, còn có quán nhỏ và người bán hàng rong nữa.
- Đến đến đến, nhìn một cái đi, vây lưng Cá Mập Răng Lớn cấp sáu, có thể dùng để tạo ra vũ khí, bán cực rẻ!
- Bản tiệm bán ra các loại thuốc ma pháp, có hứng thú thì qua xem một chút, có thể nhận số lượng đặt hàng lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận