Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1087: Ngươi Giết Không Được Ta.

Hắn thật quá chủ quan.
Hậu phương của Liên Minh Giới Vực quả nhiên không phải tùy tiện có thể đến.
Trong lòng của Lâm Hữu sợ hãi, vừa chống lại uy áp vừa lo lắng suy nghĩ đối sách.
Nhưng cho dù hắn giãy giụa như thế nào thì cũng không thể nào ngăn cản khí thế của đối phương áp bách, đành phải trơ mắt nhìn đối phương chậm rãi rơi xuống đất, đi tới trước mặt hắn.
Thực lực chênh lệch quá lớn!
- Lá gan không nhỏ, lại dám một mình xâm nhập đến hậu phương của chúng ta, còn giết người của chúng ta.
Âm thanh lạnh lẽo truyền vào trong tai Lâm Hữu làm cho hắn không rét mà run.
Mấy lão quốc vương bị Vương tộc ngăn cản thấy thế thì lập tức lớn tiếng la lên:
- Đại nhân, hắn chính là một trong mấy lãnh chúa cấp 10 có thực lực mạnh nhất bên phía Phản Liên Minh, nhất định đừng để cho hắn còn sống trở về!
- Ồ? Còn có việc này à?
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Lâm Hữu một chút.
Vốn dĩ ánh mắt của lão bình tĩnh, dần dần hiện ra một tia sát ý giống như thực chất.
Không được!
Cảm nhận được sát ý này, vẻ mặt Lâm Hữu cuồng biến.
Hắn không còn giữ lại nữa, một dao động không thuộc về thế giới này bao phủ hắn, sau khi nó mạnh mẽ chấn lui khí thế áp bách của đối phương.
Chính là năng lực hắn mới lĩnh ngộ được, pháp tắc thời gian!
Lâm Hữu cũng không ngờ uy lực của pháp tắc thời gian này lại sẽ mạnh như vậy, ngay cả uy áp của cấp 11 cũng có thể chống lại.
Nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ những thứ này.
Hắn trực tiếp dịch chuyển, xuyên qua không gian chạy khỏi nơi này, đồng thời triệu hồi toàn bộ binh chủng vào không gian.
- Hả?
Người đàn ông khẽ hả một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một lãnh chúa cấp 10 mà lại có thể phá vỡ phong tỏa không gian của hắn ta, rồi còn thuấn di rời khỏi.
Tiềm lực như thế, nếu như mặc kệ lên tới cấp 11, trưởng thành thì còn mạnh đến cỡ nào?
Tuyệt đối không thể lưu lại uy hiếp này!
Hắn ta nghĩ xong, duỗi cánh tay ra, một lực lượng hủy thiên diệt địa nổ tung phía trên phương hướng Lâm Hữu chạy trốn.
Trong nháy mắt, không gian vỡ nát, Lâm Hữu vừa đi vào trong thông đạo không gian lập tức thổ huyết bay ngược ra.
Chỉ một kích đã gần như chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, hắn nào dám có chút dừng lại, dựa vào một tia ý chí cuối cùng lần nữa di chuyển không gian chạy trốn.
- Muốn chạy trốn à?
Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống.
Nếu như bị người ta biết một lãnh chúa cấp 10 lại chạy thoát từ trong tay hắn ta, vậy chẳng phải hắn ta sẽ biến thành trò cười của tất cả cấp 11 à?
Không dừng lại chút nào, hắn ta lắc mình một biến mất tại chỗ.
Khi lần nữa xuất hiện đã đi tới trước mặt Lâm Hữu ngoài mấy trăm cây số, ngăn lại đường đi của hắn.
- Ta đã nói, ngươi không trốn thoát.
Âm thanh lạnh lẽo kém theo một vĩ lực mênh mông nháy mắt phong tỏa tất cả đường đi của Lâm Hữu.
Lâm Hữu vừa mới thoát ra khỏi không gian căn bản không kịp nghĩ nhiều, cắn răng một cái, Hiền Giả Rừng Rậm xuất hiện ở bên cạnh hắn.
- Ông ——
Lĩnh Vực Hòa Bình đẩy ra, toàn bộ công kích trong phạm vi một cây số xung quanh đều vô hiệu.
Bao gồm cả công kích đối phương vừa đánh ra cũng đều triệt để tiêu tán, trong khoảnh khắc hóa thành hư vô.
Người đàn ông hiển nhiên không ngờ tới hắn còn có loại thủ đoạn này, động tác hơi dừng một chút.
Mượn cơ hội này, Lâm Hữu lần nữa trốn vào hư không, trốn về phương hướng chiến trường.
Nhưng hắn vừa rồi dịch chuyển xuất hiện ở ngoài mấy trăm cây số thì từng đạo phong nhận kinh khủng đã mở ra không gian, trải rộng cả phiến thiên địa, từ bốn phương tám hướng bắn nhanh về phía hắn.
Phong Nhận Hệ Nguyên Tố!
Căn bản không kịp triệu hoán Hiền Giả Rừng Rậm, Lâm Hữu cắn răng, bộc phát triển khai toàn bộ, nháy mắt kéo căng thuộc tính thể chất.
Sau đó phát động hiệu quả của tất cả ba món chuyển đổi công thủ, hắn bỗng nhiên vọt tới công kích phương hướng yếu kém nhất.
- Phốc!
Âm thanh huyết nhục bị cắt mở vang lên.
Dưới từng đạo phong nhận cắt đó, phòng ngự mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo giống như một tờ giấy mỏng, trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết thương sâu tới xương, đau đớn kịch liệt làm cho hắn suýt nữa ngất đi.
Nhưng cũng chính là một chớp mắt bộc phát này, hắn cũng thành công xông ra khỏi phong nhận, lần nữa đi ra ngoài.
- Ngươi không giết được ta.
Hắn quay đầu lại, âm thanh run rẩy nhưng khóe miệng lại làm dấy lên một nụ cười thắng lợi.
Sau đó, hắn thuấn di biến mất, lần nữa xuất hiện ở trên bầu trời đại quân hai bên đang giao chiến.
- Đáng chết!
Người đàn ông thầm mắng một tiếng, hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Hữu sẽ có nhiều thủ đoạn bảo mệnh như vậy.
Một đuổi một chạy, hắn ta lại bất tri bất giác đi tới chỗ hai quân giao chiến.
Vừa rồi, lúc hắn ta truy kích đã bị một vị lãnh chúa cấp 11 phe Phản Liên Minh để mắt tới, xuất hiện ngăn cản đường đi của hắn ta.
- U, đây không phải Ngự Phong Vương à? Làm sao lại hèn hạ như vậy, không ngờ lại đi truy sát một lãnh chúa cấp 10?
Người tới hiển nhiên biết Ngự Phong, vừa xuất hiện đã nói ra danh hào của hắn ta.
Lâm Hữu vừa trốn về đội ngũ Phản Liên Minh đột nhiên nheo mắt lại, sau đó âm thầm ghi hai chữ Ngự Phong vào trong lòng, đồng thời trong lòng vô cùng may mắn.
May mắn hắn không xâm nhập quá sâu vào hậu phương của Liên Minh Giới Vực.
Nếu không thì dù thủ đoạn bảo mệnh của hắn có nhiều hơn nữa cũng không có cách nào đào thoát từ trong tay lãnh chúa cấp 11.
Đây cũng là lần đầu tiên, hắn tự mình cảm nhận được cấp 11 mạnh mẽ.
Dù thực lực của hắn ở cấp 10 đỉnh tiêm cỡ nào thì khi đối mặt với cường giả cấp 11 vẫn chỉ giống như một con giun dế, căn bản không có một chút năng lực phản kháng.
Thực lực.
Hắn cần thực lực càng mạnh hơn nữa!
Lâm Hữu âm thầm nắm chặt hai tay, trên người truyền đến đau đớn kịch liệt chẳng những không làm cho ý thức của hắn mơ hồ, ngược lại cực kỳ tỉnh táo.
Nhìn thoáng qua cảnh tượng chiến đấu một mảnh tiếng la giết dưới đáy, hắn không dừng lại, che lấy vết thương nhanh chóng rút lui, cách xa chiến trường.
Mãi cho đến khi bốn bề vắng lặng, sau khi xác nhận an toàn, hắn mới triệu hoán Vương tộc ra bảo vệ, bắt đầu tiến hành chữa thương khẩn cấp, đồng thời lấy ra khối mảnh vỡ thần cách vừa đạt được kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận