Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 966: Lại Có Thể Đánh Cùng Ta Tới Loại Tình Trạng Này, Là Ta Đã Quá Coi Thường Ngươi.

Tiếp theo ngọn lửa u minh trên người hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt đã đốt sạch đám lá cây được bao phủ bởi hàn khí thành tro bụi
Lâm Hữu không dừng tay, tâm niệm vừa động, mấy sợi dây leo cực đại lao khỏi mặt đất, trực tiếp cuốn lấy thân thể Thất Sát, sau đó ném mấy cái nấm màu đỏ ẩn chứa khí tức hỏa diễm mãnh liệt hóa thành đường parabol rơi xuống bên cạnh đối phương.
- Ầm vang!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên khiến cả không trung cũng hung hăng rung chuyển một cái
Hai tay Thất Sát đan vào nhau muốn ngăn cản nổ mạnh cũng bị nổ bay đi, ngoại trừ quần áo trên người có chút chật vật, lại không chịu thương tổn dù chỉ một sợi tóc.
- Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi phải chết!
- Chưa biết là ai sẽ chết đâu!?
Mắt thấy Thất Sát lại điên cuồng xông tới, Lâm Hữu trực tiếp phát động Rít Gào Dã Man, rốt cuộc khí thế toàn thân cũng ngang hàng cùng Thất Sát, ngay sau đó, hắn lập tức lao lên hung hăng va chạm cùng đối phương.
Hai người chiến đấu kịch liệt, ngươi tới ta đi trên không trung, đảo mắt một cái đã giao thủ hơn mười hiệp, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt, các loại kỹ năng liên tiếp bùng nổ.
Lâm Hữu chỉ sơ ý một cái, đã bị đao xương trên người đối phương nổ tung ra, đâm thủng đùi.
Nhưng hắn cũng nương theo cơ hội này, đánh ra một luồng kiếm khí cắt đứt bụng đối phương.
Sau đó, hai bên lại rơi vào chiến đấu.
Sưu!
Mãi cho đến khi trạng thái Rít Gào Dã Man sắp biến mất, một tiếng xé gió lại theo sát tới.
Từng cây gai gỗ sắc bén dưới thao tác của Linh Tịch trực tiếp hạ làm thành một vòng rồi bắn nhanh về phía Thất Sát, khiến cho hắn không thể không đẩy lui Lâm Hữu, tiếp đó, thân hình bạo lui ra ngoài.
Nhìn lại trạng thái của hai người, toàn thân đều là miệng vết thương, thoạt nhìn bị thương không nhẹ, ngay cả khí tức cũng yếu đi không ít.
- Lại có thể đánh cùng ta tới loại tình trạng này, là ta đã quá coi thường ngươi.
Thất Sát đứng lơ lửng giữa hư không, ánh mắt ngưng trọng.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một lãnh chúa cấp mười vừa lên cấp, tiện tay là giết.
Lại không ngờ nổi, người này lại có thể chiến đấu với tồn tại sở hữu sáu khối Thần Cách như hắn ta đến loại trình độ này, tiềm lực này quá mức khủng bố, khiến cho hắn ta không nhịn được âm thầm kinh hãi, sát ý trong mắt lại càng đậm đặc hơn.
Mà lúc này, trạng thái của Lâm Hữu đang vô cùng hỏng bét.
Một số lực lượng quy tắc gần như đã khô kiệt, ngay cả thương tích cũng phải dựa vào kỹ năng trị liệu của Linh Tịch để cứu, chỉ miễn cưỡng duy trì thôi.
Hắn nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu bên dưới, lúc này đã rơi vào trạng thái giằng co, hiển nhiên muốn để càng nhiều vương tộc bứt ra đến hỗ trợ hắn ở trên này là chuyện không quá khả thi.
- Hiện giờ, ngươi đã sắp không chống đỡ được rồi?
Thất Sát nhìn ra sự biến hóa của khí tức trên người Lâm Hữu, đắc ý nở nụ cười.
Dù Thất Sát đã bị thương nặng dưới tay Hắc Quả Phụ, nhưng vừa hấp thu hai mảnh nhỏ Thần cách, lại khiến cho lực lượng quy tắc của hắn khôi phục được hơn phân nửa.
So sánh với Lâm Hữu, vẫn luôn duy trì chiến đấu cường độ cao như vậy, tự nhiên sẽ không kiên trì được quá lâu. Trạng thái lúc này của Lâm Hữu chính là nỏ mạnh hết đà.
Chỉ cần giết đối phương, hắn ta có thể đạt được nhiều hơn một mảnh nhỏ Thần cách, trực tiếp nhảy vọt vào hàng ngũ quốc vương cấp cao!
Hắn ta nghĩ đến đây, không cho Lâm Hữu có cơ hội thở dốc, không gian dưới chân nổ vang, cả người hóa thành mũi tên nhọn bắn nhanh tới.
Sắc mặt Lâm Hữu trầm xuống.
Hắn biết, nếu tiếp tục nương tay, chỉ sợ một chút nữa, bản thân mình sẽ nằm lại tại đây vĩnh viễn.
- Ông ——
Một tia lực lượng quy tắc cuối cùng bùng nổ, hóa thành một luồng tinh thần dao động khuếch tán ra bốn phía.
Thất Sát vừa vọt tới một nửa, lại phát hiện mình đã đi vào bên trong một mảnh rừng rậm đầy rẫy những bụi gai màu xanh lam vặn vẹo, bên tai còn không ngừng truyền đến tiếng cười bén nhọn, quấy nhiễu tinh thần.
Đúng là kỹ năng ảo cảnh của Hoa Hồng Lam Mê Mộng!
Lâm Hữu rất rõ ràng, loại ảo cảnh trình độ này không thể vây khốn đối phương bao lâu.
Cho nên hắn không chút do dự, trực tiếp phát động Đếm Ngược Tới Giây Cuối Cùng, khiến trạng thái quay ngược lại một phút trước.
Không chỉ thương tích biến mất, sức mạnh quy tắc cũng theo đó mà khôi phục được một phần ba.
Tiếp theo, hơn một ngàn thi thể cấp mười hắn tích cóp trong khoảng thời gian này lập tức nổ tung thành một luồng mưa máu, sau đó hóa thành từng dòng nước lũ màu máu hợp lại, dung nhập vào bên trong thân thể hắn.
- Ầm vang!
Đúng lúc này, một tiếng nổ truyền tới từ phía xa xa.
Chưa được mấy hô hấp, ảo cảnh của Hoa Hồng Lam Mê Mộng đã bị Thất Sát đánh nát, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy huyết khí hội tụ xung quanh Lâm Hữu.
- Vô dụng, không cần biết ngươi sử dụng thủ đoạn gì, cũng không thể là đối thủ của ta!
Thất Sát chợt quát một tiếng, một cước đạp nát hư không, lại vọt về hướng Lâm Hữu.
Mà lúc này, Lâm Hữu đã hoàn toàn hấp thu tất cả huyết khí, hồng mang chợt lóe trong mắt.
Rống!
Một tiếng gầm to rõ ràng vang lên ở phía sau hắn.
Lại phát động Rít Gào Dã Man!
- Cái gì?!
Thất Sát vừa xông lên, lập tức biến sắc.
Hắn ta hoàn toàn không đoán được Lâm Hữu vẫn còn dư lực để phát động kỹ năng, còn là phát động loại kỹ năng bùng nổ vừa mất hiểu lực vài giây trước.
Nhưng tên đã lên dây không thể không phát, hắn ta lập tức vận toàn bộ lực lượng, rót vào đao xương trong tay.
- Chết đi!
Hắn ta đạp một cước vượt qua qua hư không, đao xương trong tay đột nhiên bành trướng, hóa thành vô tận đao mang, ầm ầm hạ xuống vị trí của Lâm Hữu.
Nơi chúng nó đi tới, không gian nát bấy, sụp đổ thành vô số mảnh nhỏ.
Lâm Hữu nhìn những mũi đao cực lớn, chi chít ngập trời đang lao thẳng về phía mình kia, sắc mặt ngưng trọng, bàn tay nắm thành trảo, mũi kiếm được cấu tạo từ dây leo, ngưng tụ trong nháy mắt.
Trong phút chốc, huyết quang tận trời, hội tụ trên thân kiếm, hung hăng va chạm cùng đao mang của Thất Sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận