Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 229: Dụng Ý

Mặt khác, Lâm Hữu đã từng nghe Mạch Cách n nhắc tới loại tơ tằm màu vàng trên quầy hàng kia, đó là một trong tài liệu tốt nhất dùng để tạo ra toả giáp phòng cụ.
Lại còn là cấp tám!
Hắn không khỏi từ từ đi về hướng quầy hàng.
Lãnh chúa kia thấy hắn đi tới, hai mắt lập tức sáng ngời.
- U, người anh em, nhìn ngươi rất lạ mặt nha, vừa tới chủ thành phải không? Muốn xem cuộn tơ tằm vàng này không? Rất thích hợp để tạo ra phòng cụ đấy.
Vị lãnh chúa này, rõ ràng là một người da mặt dày, hoàn toàn không có loại cao ngạo của một vị lãnh chúa cấp cao, ngược lại còn rất nhiệt tình tiếp đón Lâm Hữu.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua cuộn tơ tằm vàng trên quầy hàng, hỏi:
- Tài liệu tốt như vậy, tại sao ngươi không để dành tạo ra phòng cụ cho mình?
- Đương nhiên là thiếu tiền rồi, kiếm chút để tiêu vặt thôi.
Lãnh chúa kia nháy mắt ra hiệu nói:
- Thế nào? Người anh em có hứng thú hay không? Không phải ta khoác lác với ngươi đâu, nhưng dùng tài liệu này tạo ra phòng cụ sẽ là vô địch cùng cấp, đỡ một kích của cấp tám cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối là chuẩn bị để ra bên ngoài cướp của giết người, hơn nữa ta còn có thể tính rẻ cho ngươi một chút.
- Phi! Tiểu tử ngươi đừng nghe hắn nói.
Ngay lúc đó, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một thanh âm khác.
Lâm Hữu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại hán ở quầy hàng bên cạnh đang hướng ánh mắt khinh thường nhìn qua bên này rồi bĩu môi nói:
- Rõ ràng là hắn không tìm được thợ rèn cấp tám, không tạo ra được trang bị, mới lấy nó ra lừa người, ngươi đừng để hắn lừa.
Thì ra là thế…
Lâm Hữu giật mình hiểu ra, rồi không khỏi liếc mắt nhìn đại hán một cái, hắn lại phát hiện khí thế toàn thân đối phương cũng tương đương với lãnh chúa trước mặt hắn, rõ ràng người này cũng là một vị lãnh chúa cấp tám!
Đây là tình huống gì vậy?
Cùng lúc xuất hiện hai lãnh chúa cấp tám.
Chẳng lẽ lãnh chúa cấp tám bắt đầu sản xuất hàng loạt rồi?
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, lãnh chúa trước mặt lại mở miệng nói.
Chỉ thấy hắn không chút phiền muộn, ngược lại trên mặt còn lộ rõ nụ cười tự tin.
- Ta cũng không phải nói lung tung. Ngươi không thể phủ nhận giá trị của tơ Tằm Phệ Kim được? Lỡ như một ngày nào đó, ngươi có vận khí tốt gặp được thợ rèn cấp tám thì sao? Người anh em à, ngươi nói xem có phải hay không?
- Ách… Quả thật là đúng vậy.
Lâm Hữu ngây ngốc gật đầu.
Sau đó hắn chần chờ một chút, rốt cục không nhịn được hỏi:
- Vậy ngươi bán tài liệu này thế nào?
- Vốn ta đang định bán hai trăm ngàn ma năng, nhưng ta thấy người anh em ngươi rất thuận mắt, bán cho ngươi một trăm ngàn, thế nào?
Cừ thật, trực tiếp giảm một nửa.
Đúng là thuận mắt thật…
Lâm Hữu đầy mặt sợi đen.
Nhưng đúng là hắn rất động tâm với loại tơ tằm vàng cấp tám này.
Dù sao đến tận bây giờ hắn vẫn chưa có một bộ phòng cụ thích hợp với mình, hơn nữa bên trong lãnh địa của hắn có Mạch Cách n, một thợ rèn cấp đại sư tộc Người Lùn.
Người khác không thể rèn loại tài liệu này nhưng bọn hắn có thể.
Cho nên sau khi do dự một chút, Lâm Hữu nói:
- Được, ta muốn tơ tằm vàng này.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Hai mắt lãnh chúa kia lập tức sáng lên.
Vốn hắn chỉ tới nơi này bán bậy bạ giết thời gian thôi, không ngờ Lâm Hữu lại muốn mua tài liệu này thật.
Ngay cả đại hán bên cạnh hắn cũng ngạc nhiên đầy mặt, nhìn Lâm Hữu như nhìn một kẻ ngốc vậy.
Tuy giá cả một trăm ngàn ma năng hơi thấp so với sự quý giá của tơ tằm vàng cấp tám, nhưng muốn chế tạo loại tài liệu này lại cực kỳ khó khăn.
Trừ phi quen biết công tượng cấp tám trở lên, bằng không cơ bản chẳng có kẻ nào nhàn rỗi tới mức nhức trứng mà đi mua loại tài liệu này, cũng khó trách đối phương sẽ trưng ra vẻ mặt ấy.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào.
Giao dịch cuối cùng vẫn xong xuôi.
Vị lãnh chúa cấp tám kia tỏ ra kinh ngạc vô cùng nhận một trăm ngàn ma năng.
Mà Lâm Hữu cũng mang theo tơ tằm vàng của hắn xoay người rời đi.
Chỉ còn đại hán nọ với vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn theo.
Mãi cho đến khi Lâm Hữu đã đi xa, hắn mới đột nhiên thốt ra một câu:
- Người mới bây giờ… dễ lừa như vậy sao?
Hiển nhiên hai lãnh chúa kia không biết bên trong lãnh địa của Lâm Hữu có người rèn luyện được tài liệu cấp tám.
Nếu biết, chỉ sợ đối phương sẽ không bán tài liệu với giá thấp như vậy cho hắn, kết quả Lâm Hữu đã kiếm lời rồi.
Chuyện này cũng khiến Lâm Hữu thấy được một cơ hội buôn bán.
Chỉ cần hắn thu mua lượng lớn tài liệu cấp cao trong chủ thành, rồi giao cho Mạch Cách n tạo ra thành trang bị, lại mang ra đây bán, chẳng phải một ngày kiếm được cả đấu vàng ư?
Đương nhiên, làm như vậy cũng có một chút phiêu lưu, rất dễ dàng bị lãnh chúa cấp cao theo dõi.
Suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân mình, hắn nên nghĩ một phương pháp khác thì tốt hơn.
Ôm ý tưởng này, hắn lại đi dạo một vòng trong chủ thành, tìm kiếm tài liệu hữu dụng khác.
Mãi cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, rốt cục hắn mới chịu đi vào quảng trường truyền tống.
Bá!
Một mảnh hào quang hiện lên, hắn đã hiện ra bên trong lãnh địa của mình.
Truyền Tống Trận kết nối giữa lãnh địa và chủ thành, quả nhiên là tiện lợi vô cùng.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi quay về bên trong lãnh địa chính là vội vàng đi thăm dò tình huống của Thanh Đằng.
Đúng như hắn đã dự đoán.
Lúc này Thanh Đằng đã rời khỏi trạng thái tàn sát điên cuồng kia, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng vốn có, thuộc tính cũng trở lại như lúc ban đầu.
Hiển nhiên, hiệu quả của kỹ năng Huyết Tinh Cuồng Loạn này cũng không phải vĩnh cửu.
Bằng không nó cũng quá bug rồi.
Nhưng dù vậy, Thanh Đằng vẫn là một vị thần nơi chiến trường như trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận