Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 288: Bị Mai Phục

Vừa mở ra, bên trong đã có một chuỗi những ghi chép về các ca bệnh.
Tháng 6 năm 114 theo Lịch Đại Nhạn, thời tiết khô hạn.
Số người mắc bệnh phong: 8
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, người bệnh cũng tăng lên thật nhiều so với tháng trước. Loại thời tiết chết tiệt này, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được!

Tháng 7 năm 114 theo Lịch Đại Nhạn, hạn hán khủng khiếp.
Số người mắc bệnh phong: 23
Tử vong: 1
Đáng chết! Không phải chỉ mắc bệnh phong bình thường sao? Làm sao lại có người chết? Loại khí trời khốn kiếp này, khiến toàn thân ta đều ngứa ngáy!

Tháng 8 năm 114 theo Lịch Đại Nhạn, nắng nóng tăng cao.
Số người mắc bệnh phong: 56
Tử vong: 5
Thân thể ta càng ngày càng ngứa, hôm nay khi chẩn bệnh cho người ta, có cảm giác mắt mình cũng không nhìn rõ nữa. Chẳng lẽ ta thật sự già rồi?

Giữa tháng 8 năm 114 theo Lịch Đại Nhạn, nắng nóng vẫn tăng cao.
Số người mắc bệnh phong: 97
Thôn trưởng bị bệnh, bên trong thôn đã loạn thành một đoàn, gần đây ta càng ngày càng thích ăn thịt tươi, không biết có phải do thời tiết quá khô hạn hay không …

Cuối tháng 8 năm 114 theo Lịch Đại Nhạn.
Xem ra ta đã đói tới mức sinh ra ảo giác rồi. Gần đây cứ nhìn thấy người là muốn cắn. Ngày mai nên vào đô thành lấy thuốc thôi, nghe nói gần đây rất nhiều người trong thành cũng nhiễm bệnh phong, hy vọng có thể bình an trở về...

Chữ viết đến nơi đây, đã hết rồi.
Hơn nữa càng đến cuối cùng chữ viết càng cẩu thả, thậm chí còn kèm theo một vài vết máu.
Nếu Lâm Hữu không đoán sai, bút ký cuối cùng này là đêm trước khi vị bác sĩ ấy vào thành lấy thuốc.
Kết quả không nghĩ tới, đối phương một đi không trở lại.
Từ cách bài trí gọn gàng ở nơi đây, cũng có thể nhìn ra điều này.
Trong mơ hồ, dường như Lâm Hữu đã đoán được nơi này từng xảy ra loại chuyện gì, nhưng cũng vì vậy mà chân mày hắn không nhịn được nhíu lại.
Hắn nhìn một chút sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt lại. Cuối cùng, hắn chỉ có thể từ bỏ ý định tiếp tục đi quan sát hoàn cảnh chung quanh, trực tiếp qua đêm trong căn nhà của của bác sĩ có vẻ sạch sẽ này.
Mà nhóm thực vật bên ngoài, cũng bị hắn triệu tập và bên trong thôn, thay phiên nhau tiến hành tuần tra.
Như vậy hắn sẽ không lo lắng bị lãnh chúa khác đánh lén.

Cứ như vậy, một đêm rất nhanh trôi qua.
Sáng hôm sau, Lâm Hữu đơn giản chút thịt khô để trong không gian cá nhân rồi mang theo nhóm thực vật rời khỏi sơn thôn nhỏ.
Chuyện khiến cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn chính là, khi hắn rời khỏi khe núi, đi vào gần thành Đại Nhạn, Rồng Yêu Vương trên không trung đột nhiên truyền lại một tin tức. Nó đã phát hiện tung tích của lãnh chúa khác, hơn nữa bọn họ đang không ngừng dũng mãnh tiến vào bên trong thành trì.
- Chẳng lẽ khí độc trong thành đã biến mất?
Lâm Hữu ngạc nhiên không thôi, hắn lập tức vội vàng chạy về phía cổng thành thành Đại Nhạn.
Quả nhiên, hắn phát hiện ra Zombies xung quanh đã bị quét sạch hơn phân nửa. Một đường đi từ bên ngoài vào bên trong thành trì không hề bị bọn chúng ngăn cản nữa, xem ra đã có người tiến vào thành trì trước hắn một bước, mà khí độc bao phủ nội thành cũng biến mất cả rồi.
Không ổn!
Lỡ như để lãnh chúa tới trước hắn một bước tìm được ngọn nguồn ôn dịch, chẳng phải ban thưởng nhiệm vụ chiến trường lần này của hắn sẽ bay mất ư?
Hắn đâu dám do dự nữa, lập tức lệnh cho nhóm thực vật dùng tốc độ cao nhất toàn bộ đi về hướng cửa thành.
Nhưng hắn không biết, lúc này ở đằng sau cửa thành nọ, đang có ba lãnh chúa nhân tộc phục kích ở nơi đó. Đám người này xuyên qua khe hở trên cửa thành quan sát diễn biến bên ngoài.
Bên cạnh mỗi một người trong bọn họ, ít nhất cũng có hơn một trăm binh chủng cấp bảy, cộng lại ước chừng hơn ba trăm.
Nhất là binh chủng bên cạnh người đàn ông cao lớn cầm đầu kia, rõ ràng là Thái Thản Cự Nhân cấp tám, cả người tản ra uy thế cực kỳ khủng bố.
Mà dưới chân bọn họ, có mấy cỗ thi thể đang nằm nơi đó, tất cả đều là lãnh chúa vừa đi vào nơi này đã bị bọn họ đánh chết.
- Mạnh ca, dường như lại có người đến!
Đột nhiên, một lãnh chúa trong đó hô nhỏ một tiếng, ánh mắt hắn xuyên thấu qua khe hở nhìn về phía bên ngoài.
- Có mấy người?
Người đàn ông cao lớn trầm giọng hỏi.
- Một.
Thanh niên phụ trách điều tra trả lời. Ngay sau đó, sắc mặt hắn lại nhanh chóng biến đổi:
- Không, đúng! Người này có chút không thích hợp, thực vật thật lớn! Hắn, hắn đang tới gần chúng ta rồi!
Dường như thanh niên này đã nhìn thấy cái gì đó khiến hắn vô cùng sợ hãi. Bởi vì lúc này hai mắt hắn đang trừng lớn, nói năng lộn xộn.
- Cái gì mà lung tung rối loạn thế? Một người thì nói một người, một đám thì kêu một đám, có Thái Thản Cự Nhân cấp tám của Mạnh ca ở đây, chẳng lẽ còn có người uy hiếp được Giới Hoang Cổ chúng ta ư?
- Không, không phải, là quái vật! Thật sự có quái vật đang lao về phía chúng ta...
Thanh niên vội vàng muốn giải thích.
Nhưng giây tiếp theo, cửa thành đột nhiên nổ - Ầm vang- một tiếng, nó bị lực lượng mạnh mẽ nào đó trực tiếp đánh vỡ tan.
Sau đó đột nhiên lượng dây leo vô cùng lớn, từ bốn phương tám hướng lướt qua tường thành, lan tràn về phía bọn họ!
…………
- Sao lại thế này?
Ba lãnh chúa trong cổng thành hô to đầy hoảng sợ, sắc mặt chợt đại biến.
Tất cả đều bị đám dây leo bất thình lình xông tới làm kinh hoàng, vội vàng lui về phía sau.
Thanh niên vừa xuyên qua kẽ hở ở cửa nhìn thấy Lâm Hữu tới gần, vẻ mặt lại tiếp tục hoảng sợ. Hắn đưa mắt nhìn về phía trên tường thành.
Chỉ thấy một bóng người đang ngạo nghễ đứng thẳng trên tường thành cao mấy chục mét rồi trên cao nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó miệng đối phương khẽ nhúc nhích:
- Ra tay.
Âm thanh hạ xuống, mảng lớn mảng lớn thực vật xuyên qua cửa thành dũng mãnh lao vào trong thành.
Phía trên không trung, năm con thực vật cự long đang bay múa, trên lưng chúng nó chở binh chủng cái nấm, dưới thân quấn quanh Oản Đậu Xạ Thủ. Chỉ trong chớp mắt, đã thấy từng cái từng cái khuẩn nấm và oản đậu bắn nhanh về phía ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận