Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 879: Đối Chiến Trầm Trọng (1)

- Hử?
Rất nhanh, Lâm Hữu đang đuổi giết hai lãnh chúa kia, đã phát hiện ra Trầm Trọng đến gần, bước chân ngừng lại.
Vừa rồi hắn đã nghe những lãnh chúa khác bàn tán về người này.
Đối phương đến từ Giới Vĩnh Hằng, thực lực có thể sắp xếp vào hàng đầu trong cả Vạn Giới, hơn nữa còn là lãnh chúa hệ Dã Thú có binh chủng chủ phòng ngự.
Quan trọng nhất là người này cũng thành công ngưng tụ mảnh nhỏ Thần cách!
Không nghĩ tới người như vậy lại nhìn chằm chằm vào hắn ngay từ lúc đầu, khiến cho Lâm Hữu cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Ngay cả mấy nhân vật thiên tài đến từ các giới ở gần đó, cũng nghi hoặc nhìn qua bên này.
- Gia hỏa kia lại khiến Trầm Trọng phải tự mình ra tay, phỏng chừng hắn gặp tai họa rồi.
- Chưa chắc đã vậy đâu? Chẳng lẽ ngươi không thấy ma thụ bên người hắn?
- Ma thụ thì làm sao? Công kích của hệ Thực Vật luôn yếu hơn các hệ khác một chút.
- Ừm, cũng đúng, tuy không muốn thừa nhận nhưng ở điều kiện ngang nhau, phòng ngự của Trầm Trọng không phải tùy tiện có thể phá vỡ được, huống chi công kích cũng không yếu.
- Gia hỏa đáng thương, vừa bắt đầu đã bị Trầm Trọng nhìn chằm chằm rồi, phỏng chừng sắp bị đào thải.
Thiên Phú Chủng Tộc của hệ Dã Thú, là công kích có mang theo hiệu quả tê liệt, có thể không nhìn một phần phòng ngự của kẻ địch, thậm chí còn tạo nên thương tổn đổ máu liên tục.
Tuy hệ Thực Vật có ưu thế là phòng ngự mạnh nhưng vừa vặn lại bị thiên phú của hệ Dã Thú triệt tiêu.
Hơn nữa Trầm Trọng vốn đi theo con đường lãnh chúa chủ phòng ngự, có thể nói là công kích phòng thủ đều am hiểu, lại có thực lực mạnh mẽ, là một trong những đối thủ mà bọn hắn không muốn va chạm nhất.
Cho nên những người này nhìn thấy Lâm Hữu ngay từ đầu đã bị nhìn chằm chằm, đều không nhịn được cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Tuy trong lòng có một chút giùm bi ai Lâm Hữu nhưng bên cạnh đó cũng cảm thấy may mắn vì mình đã mất đi một đối thủ cạnh tranh.
- Tiểu tử, ta đến làm đối thủ của ngươi!
Chỉ nghe Trầm Trọng hét lớn một tiếng, thân thể cường tráng đã lao tới, nắm tay được rót vào lực lượng hung mãnh, đánh thẳng về phía Lâm Hữu.
Nơi quyền phong đi tới, không khí cũng kịch liệt run rẩy theo.
- Phanh!
Một tiếng vang trầm, Lâm Hữu chắn ngang đại đao hàn băng trước người, đỡ một kích cực mạnh này.
Trầm Trọng đang có thế tới hung mãnh, sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi, chỉ cảm thấy trên nắm tay truyền đến một luồng lực lượng khủng bố, khiến cả người hắn ta đều bị đánh bay ra ngoài, lui về phía sau vài bước, khó khăn lắm mới ngừng lại được.
- Chuyện gì vậy? Công kích của Trầm Trọng lại bị chống đỡ chính diện?
- Chẳng lẽ hắn muốn lưu lại thủ đoạn gì?
Đám lãnh chúa đang trong chiến đấu bên cạnh đều chú ý tới một màn này, không nhịn được đều nghi hoặc, cho rằng Trầm Trọng không dùng hết sức.
Mà Trầm Trọng vừa giao phong cùng Lâm Hữu, lại lộ rõ vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu.
- Ngươi không tệ.
Hắn ta trầm giọng nói:
- Nhưng chút trình độ ấy chưa đủ để đánh thắng ta!
Trầm Trọng quát lớn một tiếng, mặt đất dưới lòng bàn chân nổ vang lần thứ hai, cả người như đạn pháo bắn ra, một quyền đánh thẳng vào Lâm Hữu.
Lần này, quyền phong càng hung hiểm hơn hồi nãy, đi kèm với nó là một chuỗi âm bạo, thậm chí còn mơ hồ có xu thế phá tan không gian.
Lâm Hữu không có nghĩ nhiều, đại đao bổ ra, từng luồng khí tức hàn băng hóa thành Gai Gỗ bén nhọn, xẹt qua biến thành một mảnh tàn ảnh giữa không trung, bắn nhanh về phía Trầm Trọng.
- Leng keng đinh ——
Tiếng vang chát chúa, không ngừng quanh quẩn bên tai.
Lâm Hữu kinh ngạc phát hiện, công kích của hắn rơi xuống trên người Trầm Trọng, đã bị một tấm vách ngăn vô hình đánh văng ra, không thể làm bị thương đến đối phương.
Thậm chí hắn phát động Huyễn Cảnh Màu Lam, cũng chẳng mang đến hiệu quả gì.
- Vô dụng, loại công kích trình độ này không thể làm ta bị thương!
Trầm Trọng bừa bãi hô to, nắm tay đánh thẳng tới ngực Lâm Hữu, làm nổi lên một cơn gió lớn.
Lâm Hữu nâng tay lên đón đỡ, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả người mượn lực tung bay, lui đến phía sau ma thụ.
Sau đó ba ma thụ nổi giận gầm lên một tiếng, đi qua vây quanh Trầm Trọng, từ sợi roi mây trên người bay múa, khởi xướng công kích mãnh liệt về phía Trầm Trọng.
- Ta đã nói rồi, loại công kích trình độ này vô dụng với ta!
Thân thể Trầm Trọng trầm xuống, bày ra tư thế dã thú.
Ngay sau đó, một tấm lá chắn mai rùa hình nửa vòng tròn thật lớn xuất hiện, đánh bay toàn bộ roi mây ra ngoài, chúng không thể tới gần hắn ta.
- Xuất hiện rồi! Kỹ năng mạnh nhất của Trầm Trọng, Huyền Vũ Phòng Hộ!
Các lãnh chúa khác vẫn luôn chú ý tới tình hình chiến đấu bên này, không nhịn được kinh hô lên.
Huyền Vũ Phòng Hộ.
Đúng là kỹ năng thành danh của Trầm Trọng, lực phòng ngự cực kỳ kinh người, về cơ bản không một ai bên trong đám đồng cấp, có thể phá vỡ phòng ngự của hắn ta.
Ngay cả mấy nhân vật thiên tài đã ngưng tụ mảnh nhỏ Thần cách kia, cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Bởi vì dù là bọn hắn, ở khi đối mặt với kỹ năng này của Trầm Trọng cũng không có bất cứ cách nào, chỉ có thể bị động chịu đánh, hoặc là kéo giãn khoảng cách đợi cho đến khi hiệu quả kỹ năng chấm dứt.
Thế nhưng vấn đề là, Huyền Vũ Phòng Hộ của Trầm Trọng này lại khác biệt so với những kỹ năng binh chủng khác.
Năng lực phòng ngự gia trì trên thân thể hắn ta, gần như có thể duy trì vô hạn, chỉ có ngắn ngủi mấy hơi thở làm lạnh mà thôi, dù bị xua tan cũng có thể lập tức phát ra.
Mà một khi kẻ địch bị hắn ta dây dưa, chỉ có thể rơi vào cục diện bị động chịu đánh.
Cho nên kể cả lãnh chúa có thực lực mạnh hơn Trầm Trọng, cũng không nguyện ý đi chọc vào hắn, tất cả đều giữ thái độ căm ghét mà tránh xa.
- Hát!
Chỉ nghe Trầm Trọng ở trong vòng vây hét lớn một tiếng, sau đó bằng vào vách ngăn Huyền Vũ trực tiếp phá nát vòng vây của ba ma thụ cấp chín, vọt thẳng tới Lâm Hữu.
Tốc độ cực nhanh, không hề giống tốc độ của một lãnh chúa loại hình phòng ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận