Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 697: Đại Địa Nguyên Tố

Vậy là rừng rậm vốn đang chen chúc chật chội, bỗng chẳng còn một bóng.
Chỉ để lại Trương Quan và quân đoàn Ác Ma của hắn ta ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ.
Xong rồi...
Trương Quan nhìn vị trí Lâm Hữu vừa biến mất, sắc mặt âm trầm xuống.
Ngay từ đầu hắn ta dùng nguyền rủa trói hồn, chỉ vì phòng ngừa Lâm Hữu chạy trốn mà thôi.
Ai ngờ được Lâm Hữu thật sự có loại thủ đoạn đào thoát, lại còn là năng lực loại truyền tống cực kỳ hiếm thấy nữa, muốn tiếp tục đuổi theo, chỉ sợ không được nữa rồi.
Hắn ta là một lãnh chúa cấp chín toàn lực ra tay, nhưng không giải quyết nổi một lãnh chúa cấp tám, nếu chuyện này truyền ra ngoài phỏng chừng sẽ bị người ta cười chết.
Nhưng chuyện khiến hắn ta để ý, vẫn là thực lực mà Lâm Hữu vừa thể hiện ra, khiến trái tim hắn đập dồn dập.
Phải tìm một cơ hội diệt trừ hậu hoạn mới được!

Mà lúc này, ngay tại một quặng mỏ nào đó dưới mặt đất ở chỗ sâu trong vị diện Ma Thú.
Không gian vặn vẹo một hồi, Lâm Hữu chật vật không chịu nổi đột nhiên xuất hiện, sau đó té xuống từ độ cao mấy mét.
Phanh!
Một tiếng vang trầm, hắn rơi xuống mặt đất đầy nham thạch nhấp nhô, đau đến mức Lâm Hữu không nhịn được hít thật sâu một hơi khí lạnh.
May mắn cường độ thân thể hắn đủ cao, chỉ bị chút vết thương nhẹ thôi.
Cũng may không truyền tống vào bên trong nham thạch, để hắn trải nghiệm một lần làm xuyên sơn giáp (con tê tê).
Đang suy nghĩ, một tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu hắn.


Khu vực chuyển biến, khu vực trước mặt: Đại Địa Nguyên Tố



Cảnh cáo! Khu vực trước mặt có hệ số nguy hiểm quá cao, xin nhanh chóng rời đi.

!!!
Hệ số nguy hiểm quá cao?
Hắn đã truyền tống đến nơi càng sâu hơn Rừng Ác Mộng sao?
Lâm Hữu quá đỗi kinh ngạc, hắn cũng bất chấp đau đớn, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, cẩn thận cảnh giác nhìn bốn phía.
Vị trí hiện tại của hắn vị trí là một quặng mỏ sâu thẳm.
Bên cạnh chỉ có một ít khoáng thạch không biết tên phát ra u quang, khiến cho hắn miễn cưỡng có thể thấy rõ khung cảnh xung quanh.
Lâm Hữu không dám sơ suất, lập tức triệu hồi Linh Tịch ra.


Triệu hồi thất bại, khoảng cách quá xa không thể liên hệ với lãnh địa.

Đậu xanh!
Khoảng cách quá xa?
Chẳng lẽ hắn truyền tống đến một trong những sào huyệt của bảy mươi hai Thiên Ma?
Lâm Hữu còn nhớ lần trước đã xuất hiện loại tình huống này, đó là khi hắn bị không gian loạn lưu cuốn vào bên trong đại lục Nguyên Sát.
Không nghĩ tới hiện giờ hắn lại gặp phải, rốt cuộc hắn đã truyền tống đến một nơi rất xa ư?
Nếu sớm biết sẽ thế này, vừa rồi hắn nên thu binh chủng vào Không Gian Bản Nguyên, mà không phải đuổi về lãnh địa.
Hiện tại thì hay rồi, không có binh chủng bên mình, hắn phải càng thêm cẩn thận mới được.
Hoặc ở tại chỗ chờ đợi, chờ đợi Truyền Tống Ngẫu Nhiên khôi phục, lại truyền tống thêm vài lần liều mạng so vận khí.
- Quên đi, cứ dò xét tình huống một chút xem sao.
Cuối cùng, Lâm Hữu vẫn không muốn ngồi chờ chết, bắt đầu dò xét bên trong quặng mỏ.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, ít nhất cũng phải hiểu biết tình cảnh của mình trước, làm tốt phòng bị.
Lỡ như nơi này ẩn giấu loại quái vật khủng bố gì đó, hắn cũng không đến mức quá bị động như vậy.
Rất nhanh, hắn đã tìm được công cực chiếu sáng trong không gian cá nhân.
Một cái đèn cầm tay sử dụng ma năng mà lúc trước bởi vì nhàm chán hắn đã mua từ tay một lãnh chúa hệ Máy Móc.
Lâm Hữu điều chỉnh độ sáng trong phạm vi quanh thân, xác nhận không có gì đáng lo ngại ở đằng sau, sau đó hắn một tay cầm đèn một tay nắm chuôi đại đao băng phách, chậm rãi tìm kiếm trong động.
Quặng mỏ này cực kỳ cổ quái.
Không biết là thiên nhiên hay là bị ma thú đào ra, chỉ biết địa hình cao thấp không đồng đều, nơi nơi đều là khoáng thạch rải rác, căn bản là nhìn không rõ bên kia có phải là đi về phía trước hay không.
Cho nên Lâm Hữu chỉ có thể dựa vào trực giác thăm dò chung quanh.
Thế nhưng khiến cho hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, trình độ phức tạp của quặng mỏ đã vượt qua hắn tưởng tượng, nơi nơi đều là thông đạo nối liền bốn phương nhưng không biết nó dẫn tới nơi nào.
Mới đi một hồi, hắn cũng không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc.
Thường xuyên có thể cảm nhận được từng đợt u phong thổi qua, khiến cổ họng người ta phát lạnh.
- Có gió?
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Hữu sáng lên.
Dựa vào tri thức sống sót dưới lòng đất của mình, hắn vội vàng chạy theo hướng gió.
Nhưng, đi được hơn mười phút, hắn không tìm được lối ra khỏi quặng mỏ, ngược lại chỉ tìm được một cái hang thật lớn.
Cùng một tấm... Vỏ ngoài của côn trùng đã lột xác?
Đúng vậy!
Đúng là vỏ ngoài của côn trùng.
Ngay khi Lâm Hữu nhìn thấy thứ này, trong lòng hắn hơi kinh hoảng.
Bởi vì lớp vỏ ngoài của côn trùng kia, còn cao hơn một tòa núi nhỏ, bên cạnh bao trùm một tầng nham thạch thật dày.
Thoạt nhìn dường như đây là vỏ của một loại côn trùng sống dựa vào cắn nuốt khoáng thạch.
Thứ ở gần Lâm Hữu, dường như chỉ là một cái chân lớn của lớp vỏ này thôi, rốt cuộc bản thể côn trùng này lớn đến trình độ gì?
Chỉ sợ nó nuốt một cái là hết cả người hắn.
Dưới kinh hãi, Lâm Hữu đã nghĩ tới chuyện nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh gặp phải nguy hiểm gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, hắn vội vàng dừng chân lại.
Bởi vì ánh mắt đột nhiên bị một viên nham thạch tản ra ánh sáng màu trắng ngà nằm bên trong lớp vỏ ngoài của côn trùng kia hấp dẫn.
Chẳng lẽ thứ này là... Bảo vật nguyên sinh!?
Lâm Hữu nuốt nuốt nước miếng.
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía quặng mỏ sâu thẳm mà tối đen phía sau, cuối cùng cố lấy dũng khí đi về phía khối khoáng thạch màu trắng ấy.
Cùng lúc đó, một cái giao diện cũng bắn ra.


Tên: Thánh Linh Thạch



Cấp bậc: cấp mười



Giới thiệu: Từ đại địa tinh hoa ngưng tụ mà thành, có được hiệu quả xua tan mọi việc tà ác, mang theo trên người hoặc tạo ra thành trang bị, có thể tăng lên năng lực chống cự trạng thái tiêu cực trên diện rộng

Lại là tài liệu tạo ra trang bị cấp mười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận