Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1393: Tề Tụ Tại Chủ Điện (Phần 2)

Tư Đồ Thắng lớn tiếng nói không hề có chút kiêng kỵ.
Thần tử và lãnh chúa còn lại nghe vậy đều cau mày, lộ ra một tia bất mãn.
Rốt cuộc, một thần tử khác đứng ra nói móc mỉa:
- Tư Đồ Thắng, ngươi đừng nghĩ sai, chỉ nhân tài mới có được thần vị Chủ Thần, đây không phải là tước vị thừa kế.
Người này không phải là ai khác, hắn chính là Hoa Quân Dạ, thần tử Diệt Thần Minh, lúc trước từng có tiếp xúc ngắn ngủi với Lâm Hữu.
Hắn vốn dĩ là đang trở về thần quốc, hẳn là không chạy tới nhanh như vậy.
Nhưng mà Ma tộc ngăn cản, tranh thủ không ít thời gian cho hắn, rốt cuộc không lâu sau đuổi kịp nhóm thần tử tiến vào Khởi Nguyên Thần Điện, cũng thuận lợi đuổi kịp đội quân tiên phong.
- Hoa Quân Dạ, ta còn chưa đòi món nợ tính kế lần trước đâu, thế mà bây giờ ngươi còn dám rời đi Diệt Thần Minh xuất hiện ở trước mặt ta?
Tư Đồ Thắng nhìn chằm chằm Hoa Quân Dạ với ánh mắt lạnh như băng.
- Nếu là lúc trước, ta có lẽ sẽ e dè ngươi ba phần, có điều ta nghe nói gần đây ngươi tổn thất một binh chủng Vương tộc? Đừng nói là ngươi cho rằng bốn cái Vương tộc có thể giết được ta?
Hoa Quân Dạ nói với vẻ mặt không hề sợ hãi.
Nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng Lâm Hữu kinh ngạc không thôi.
Hóa ra tên nam nhân âm nhu này gọi là Hoa Quân Dạ, thần tử Diệt Thần Minh, người từng phái người đưa tư nguyên cho hắn trước kia?
Bốn cái Vương tộc không giết được hắn, xem ra thực lực của người này không yếu.
Nhưng mà bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không có thời gian lảm nhảm, nói thẳng:
- Thần vị Chủ Thần ở bên trong, ai muốn cầm lấy thì đuổi kịp ta rồi nói sau, nếu không thì thật đáng tiếc, thần vị là của Lâm Hữu ta!
Nói xong, hắn xoay người đi vào trong Khởi Nguyên Thần Điện.
Sở dĩ hắn nói câu này trước mặt bao người là cố ý để tất cả thần tử ở đây biết là hắn cướp đi thần vị Chủ Thần.
Một khi tin tức truyền ra ngoài, các thần quốc và thế lực lớn, còn có Ma tộc khẳng định sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.
Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể lấy Chủ Thần chi vị làm uy hiếp, hình thành quản thúc, cầu được một đường sinh cơ giữa nhiều quái vật khổng lồ như vậy, phát triển thế lực vạn giới của bọn họ.
Cho nên hắn đặt cược hết tất cả vào thần vị Chủ Thần!
- Đi thôi, chúng ta vào trong.
Lâm Hữu nói một câu với mấy Vương tộc bên cạnh, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của đám người bên dưới.
- Không tốt, tuyệt đối không thể để hắn đạt được thần vị!
- Mau lên! Mau ngăn hắn lại!
- Không thể để cho hắn đi vào trong chủ điện!
Các thần tử và lãnh chúa bên dưới thấy thế, cảm xúc trên mặt lập tức thay đổi.
Lúc này nào còn ai có tâm tư đối chọi gay gắt nữa, cả bọn lập tức mang theo binh chủng xông lên bậc thang, đuổi theo Lâm Hữu.
Trong đám người này, Tư Đồ Thắng là người có thực lực mạnh nhất, tốc độ càng là nhanh đến cực điểm, chớp mắt một cái đã vượt qua một trăm mét, vọt tới dẫn đầu.
Nhưng mà.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục đi tới thì lại giống như là đụng vào một vách tường trong suốt:
“Phanh” một tiếng, cả người bị văng ngược ra sau, miệng phun máu tươi, ngã xuống bình đài.
Ngay sau đó, một giọng nói hư vô mờ mịt vang lên, quanh quẩn bên tai tất cả mọi người.
- Ý nghĩa sinh mệnh có tồn tại hay không?
- Tử vong là điểm cuối hay là khởi điểm?
Lập tức, tất cả lãnh chúa đều ngừng bước, lộ ra vẻ mặt kinh nghi bất định.
- Có ý gì?
- Chúng ta phải trả lời vấn đề này à?
- Cái này chẳng lẽ là thí luyện cuối cùng?
Nhìn đến thảm trạng của Tư Đồ Thắng, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức giảm tốc độ, cẩn thận bước từng bước một.
Khi đi đến một nửa, quả nhiên đụng phải một bức tường vô hình, cho dù bọn họ làm đủ mọi cách thì vẫn không thể xuyên qua được.
Một tên lãnh chúa thấy thế lập tức sốt ruột mắng to:
- Ta mặc kệ nó có ý nghĩa chó má như thế nào, chết rồi không phải là đi đến điểm cuối sao?
Ầm!
Hắn vừa dứt lời, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Tên lãnh chúa kia bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài, rơi xuống trên bình đài.
Nhưng mà điều khiến những người khác khiếp sợ hơn nằm ở phía sau, khi rơi xuống đất, trên người tên lãnh chúa kia loé sáng, nháy mắt biến mất khỏi bình đài, bị truyền tống rời khỏi nơi này.
- Trả lời sai sẽ bị cưỡng chế truyền tống rời đi?
Trong nháy mắt, tất cả lãnh chúa đều ngậm miệng lại, không dám nói năng lung tung.
Lâm Hữu rời khỏi cầu thang, không để ý những người ngoài kia.
Mang tâm tình bất định, hắn nhanh chóng dẫn mấy cái Vương tộc xuyên qua hành lang cổ xưa trang nghiêm túc mục, đi vào một thần điện lộ thiên to lớn.
Ở giữa thần điện, một gốc cổ thụ to lớn mọc từ dưới mặt đất, vươn tới chân trời, xuyên thẳng mây xanh, cành lá tản ra cơ hồ bao phủ toàn bộ thần điện.
- Thế Giới Thụ?
Lâm Hữu kinh ngạc nhìn đại thụ trước mắt, đây không phải là hạch tâm lãnh địa Thế Giới Thụ của lãnh chúa hệ Thực Vật sao?
Vừa rồi đứng bên ngoài thần điện với khoảng cách gần như thế mà hắn lại không thấy được khoả Thế Giới Thụ này, coi như bị mây che chắn thì cũng không thể nào chẳng hề hay biết gì mới phải.
Xem ra không gian bên trong đã được không gian pháp tắc cải tạo, bên ngoài và bên trong hoàn toàn không giống nhau.
Bởi vì khỏa Thế Giới Thụ này thật sự quá lớn, nếu như không có đồ vật che chắn, dù đứng ở bên ngoài Khởi Nguyên Thần Điện vẫn có thể nhìn đến.
- Người trẻ tuổi, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên phía trên Thế Giới Thụ.
- Ai đó!?
Lâm Hữu khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Không biết vì sao mà hắn cảm giác như mình đã nghe được giọng nói này ở đâu đó rồi, có chút quen thuộc.
Tiếp theo, hắn đột nhiên nói có chút không xác định:
- Ngươi là..... Thế Giới Thụ bên trong Sinh giới?
- Đúng vậy!
Giọng nói vừa rồi giống hệt Thế Giới Thụ đã bị hủy diệt trước kia!
- Là ta.
Giọng nói của Thế Giới Thụ vang lên lần nữa:
- Nói cho đúng hơn thì chúng ta chỉ là huyễn ảnh bị Chủ Thần tháo rời ra mà thôi, thông qua liên hệ, ta đã biết tất cả sự tình phát sinh.
- Quả nhiên!
Lâm Hữu bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận