Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 924: Chiến Đấu Cực Băng Liệt Phượng (3)

Lồng giam hàn băng vây khốn Băng Phượng đã xuất hiện từng đường nứt, tựa như nó sắp thoát khỏi lồng giam.
Hắn không chút do dự, lập tức ra lệnh tiến công với đại quân thực vật bên người.
Sau đó, trong một đợt tiếng xé gió, lượng dây leo vô cùng lớn từ mặt đất lao ra, nhanh chóng bò lên lồng giam hàn băng.
- Thanh Cương!
Lâm Hữu lại ra lệnh một tiếng, Thanh Cương trực tiếp phát động Rít Gào Dã Man, mảng lớn hồng mang sáng lên, khiến cho thuộc tính binh chủng của cả bốn người tăng lên nhanh chóng.
- Đây là... Kĩ năng bạo phát toàn bộ thuộc tính!
Diệp Lăng âm cảm nhận được sự biến hóa của khí thế trên người binh chủng, cô hơi kinh ngạc một chút, không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Hữu nhiều hơn một cái.
Hồ Mị Nhi và Phó Thành Phong bên cạnh cũng đều tỏ ra kinh ngạc không thôi.
Bởi vì loại kĩ năng bạo phát tăng lên toàn bộ thuộc tính kiểu này vốn cực kỳ thưa thớt, vậy mà kỹ năng của Lâm Hữu lại có thể trực tiếp tăng lên nhiều như vậy.
Cho tới bây giờ bọn hắn vẫn chưa thấy kỹ năng lợi hại như vậy, kể cả trên người binh chủng hiếm thấy hàng đầu.
Mà quan trọng hơn là, số lượng binh chủng của Lâm Hữu còn nhiều đến dọa người, gần như đã vượt qua số lượng của ba người cộng lại.
Người này rất không đơn giản!
Đám người Diệp Lăng âm lập tức cho ra kết luận trong lòng.
Bọn hắn cũng không nương tay, đều truyền mệnh lệnh cho binh chủng, bày trận ở bốn phía xung quanh lồng giam hàn băng.
Kỳ thực, không chỉ mình bọn họ kinh ngạc, Lâm Hữu cũng kinh ngạc không kém, nhưng hắn kinh ngạc vì Rít Gào Dã Man có thể gia trì lên thân binh chủng giới vực khác.
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc trước ở chiến trường, kỹ năng tăng phúc của hắn không thể sinh ra hiệu quả với người của giới vực khác.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới giới vực dung hợp?
Đáng tiếc không đợi hắn nghĩ nhiều, lồng giam hàn băng đã ầm ầm nổ tung, Băng Phượng trực tiếp phá tan trói buộc đóng băng, cắt đứt dây leo, sau đó thân thể khổng lồ phóng lên cao.
- Nha, nó chạy trốn kìa.
Hồ Mị Nhi kinh hô một tiếng, mị ma bên người lập tức phát động kỹ năng mị hoặc, từng vòng sóng gợn màu hồng nhạt lan tỏa ra ngoài.
Binh chủng của mấy người Lâm Hữu cũng theo sát mà tới, tiếp tục đi lên vây quanh Băng Phượng.
Nhưng lần này Băng Phượng đã học khôn rồi.
Chỉ thấy nó thét dài một tiếng, vỗ cánh thật mạnh, bỗng ở bốn phía nổi lên một mảnh gió lốc cực hàn, đông lạnh toàn bộ đám binh chủng vừa xông lên thành tượng băng, sau đó từ trên không trung rơi xuống dưới.
Ngay cả binh chủng thực vật loài rồng của Lâm Hữu cũng không có thể may mắn thoát khỏi.
Quả nhiên, dưới tình huống không dùng thủ đoạn bùng nổ Khát Máu Cuồng Loạn này, hắn muốn đối phó thủ lĩnh cấp mười cũng không dễ dàng.
Hơn nữa thuộc tính của Băng Phượng này còn cao hơn hình nhân sao chép hắn từng chạm trán.
May mắn bọn họ chỉ cần ngăn cản nó mà thôi chứ không phải chặn giết, hắn cứ giữ lại một vài con bài chưa lật sẽ tốt hơn.
- Tranh ——
Lâm Hữu đang suy nghĩ, chợt tiếng đàn bạo liệt vang lên, khi thì quyết liệt mạnh bạo, khi thì nhẹ nhàng chậm rãi, giống như tri âm tri kỷ chà sát bên tai.
Mắt thấy Băng Phượng chạy trốn, cuối cùng Diệp Lăng âm cũng bày ra thực lực của lãnh chúa đã ngưng tụ Thần Cách, từng đạo âm phù giống như thực chất bay lên trời cao, hóa thành từng cái bóng loài chim ảo ảnh, sau đó chúng khởi xướng tiến công mãnh liệt về phía Băng Phượng.
- Lệ!
Băng Phượng thét dài một tiếng, chiến đấu kịch liệt, giằng co cùng những huyễn ảnh loài chim kia, đúng là nó đã trực tiếp bị cản lại.
Mà Diệp Lăng âm vẫn đang vịn tay vào cây đàn cổ, ngón tay mảnh khảnh không ngừng lay động dây đàn.
Hai mắt khép kín, trên người tản ra một luồng khí tức siêu nhiên, giống như muốn hoàn toàn hòa hợp thành một thể cùng hoàn cảnh xung quanh, khí thế cả người đều nương theo đó mà tăng cao hơn rất nhiều.
Dường như lúc trước cô từng sử dụng năng lực này rồi.
Trong mắt Lâm Hữu ẩn chứa đầy kinh ngạc, nếu hắn không đoán sai, đây đúng là con bài chưa lật cuối cùng của Diệp Lăng m.
Khó trách cô lại có thể hoàn thành con đường thánh giả, quả nhiên vẫn có chút tài năng.
Hơn nữa đánh giá qua khía cạnh này, hình như đối phương cực kỳ tinh thông âm luật, bên trong tiếng đàn kia lại mơ hồ có một chút phong phạm đại sư, không hề hóa hợp chút nào với bóng dáng mảnh mai kia.
- Ta phụ trách kiềm chế nó trên không trung, các ngươi tiếp tục tiến công đi!
Lúc này, âm thanh của Diệp Lăng âm lại vang lên.
Sau khi Lâm Hữu và Phó Thành Phong đi qua cứu những binh chủng phi hành bị rơi xuống, cả hai người đều ra tay.
Lượng lớn dây leo phóng lên cao, trực tiếp cuốn lấy hai chân Băng Phượng, kéo mạnh nó xuống mặt đất, công kích của đám binh chủng viễn trình khác cũng theo sát,à tới, như thủy triều bao phủ nó.
Ngay sau đó, mặt đất dưới lòng bàn chân Phó Thành Phong sáng lên một trận pháp ngũ hành, một viên vẫn thạch cực lớn đang nhanh chóng ngưng tụ trên bầu trời, muốn nhằm về phía Băng Phượng ầm ầm đánh nổ.
Băng Phượng nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức tránh khỏi dây leo trói buộc, cả người bùng nổ một luồng hàn khí khủng bố.
Trong phút chốc, hàn khí thổi quét cả trong ngoài sơn cốc, cứng rắn đóng băng khối vẫn thạch kia thành tảng băng, sau đó bị Băng Phượng dùng một móng vuốt đánh nổ tung thành vô số vụn băng, hóa thành băng trùy đầy trời rơi xuống dưới.
May mắn Lâm Hữu phản ứng đúng lúc, đồng thời phát động Thành Lũy Bảo Vệ và Màn Che Sinh Mệnh, bảo vệ toàn bộ binh chủng trong phạm vi công kích.
Sau đó không đợi Băng Phượng cất cánh.
Tinh thần trùng kích của Hồ Mị Nhi đã xuất hiện lần thứ hai, khống chế nó tại chỗ dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng đủ để khiến Lâm Hữu và Phó Thành Phong có cơ hội tổ chức tiến công một lần nữa.
Cứ như vậy, dưới bốn người hợp lực.
Dù mạnh mẽ như thủ lĩnh Băng Phượng cấp mười, cũng khó có thể phá bỏ vòng phong tỏa của bọn họ, ngược lại còn liên tiếp bị thương nặng, chiến đấu bên ngoài sơn cốc dần dần trở nên kịch liệt.
Mà lúc này ở bên trong sơn cốc, chiến đấu của Lý Dục cũng đang tiến hành đến giai đoạn mấu chốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận