Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 335: Tiêu Diệt Thiên Kiếm Môn

Nhưng không một ai dám tới gần.
Dù sao bên kia cũng là chiến trường của cấp tám, bây giờ bọn họ chạy tới khác nào muốn chết?
Mà lúc này, quang cảnh bên trong phủ đệ của Thiên Kiếm Môn, lại hoàn toàn không giống những gì nhóm dân chúng suy nghĩ.
Chỉ thấy một đám trưởng lão chấp sự đang đứng bên dưới ngây ra như phỗng, nhìn hai thi thể nát bấy trên không trung.
Đã chết...
Chưởng môn và Đại trưởng lão của bọn họ... Đã chết rồi...
Giờ phút này, trong lòng bọn họ có chung một loại tâm trạng, đó là sợ hãi, khắp người phát lạnh vì sợ hãi.
Bởi vì người kia chỉ dùng một kích… Đã miểu sát hai cường giả cấp tám!
Phải cường đại đến loại trình độ nào mới có thể làm được?
Đây thật sự là chuyện mà một lãnh chúa cấp bảy có thể làm được?
Lập tức, có một chấp sự với vẻ mặt trắng bệch, chậm rãi lùi lại phía sau.
- Không, ta không muốn chết, đừng giết ta, chuyện này không liên quan gì tới ta, đừng giết ta!
Kẻ này còn chưa nói xong đã trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Nhưng giây tiếp theo, từng sợi từng sợi dây leo đột nhiên xuất hiện từ dưới mặt đất.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung, trong nháy mắt đã xuyên thủng thân thể chấp sự kia.
Cái chết thê thảm của đối phương, lập tức khiến đám trưởng lão chấp sự còn lại sắc mặt điên cuồng thay đổi, đột nhiên bọn họ đã bừng tỉnh lại.
Bây giờ còn ai dám nghĩ nhiều nữa? Tất cả trực tiếp đều điên cuồng chạy về bốn phía, lao nhanh về các phương hướng khác nhau.
- Không chừa lại một kẻ nào.
Từ trên không trung, truyền đến âm thanh lạnh như băng của Lâm Hữu.
Từng sợi từng sợi dây leo to lớn nhanh chóng bay múa, đuổi theo bọn họ.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong phủ đệ, rồi một mực giằng co gần nửa phút mới yên tĩnh trở lại.
Mà Thanh Đằng cũng nhanh chóng thu nạp dây leo trở về, không còn bao phủ trụ sở Thiên Kiếm Môn nữa.
Nhìn lại con đường ở xung quanh đã sớm một mảnh trống trải, không còn bất cứ người nào, tất cả đều bị dọa chạy rồi.
- Đi thôi, đưa bọn họ trở về chữa thương trước đã.
Lâm Hữu không để ý đến, hắn trực tiếp mang theo mấy thuộc hạ bị thương rời đi, chạy trở về thành Hoàng Sa.
Mà theo bọn họ rời khỏi, tin tức trụ sở Thiên Kiếm Môn bị hủy diệt đã nhanh chóng lan truyền trong thành Hoang Cổ, thậm chí những thành thị và thế lực khác xung quanh cũng nhận được tin tức rất nhanh, làm dấy lên một mảnh sóng to gió lớn.
- Ngươi nói cái gì? Hai tên cấp tám của Thiên Kiếm Môn đều chết rồi?
Bên trong thành Lâm Xuyên, Chu Thiếu Hoành quá sợ hãi nhìn thủ hạ vừa trở về báo cáo.
- Đúng vậy, còn không tốn một binh một tốt, là thoải mái giết chết. Đám môn hạ đệ tử cũng không có ai my mắn thoát khỏi.
Tên thuộc hạ kia cung kính trả lời.
- Làm sao có thể...?
Chu Thiếu Hoành lập tức ngã ngồi trên ghế, hắn đang vô cùng hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng, Thiên Kiếm Môn và thành Hoàng Sa giao thủ, dù một bên giành chiến thắng, kiểu gì cũng bị thương nặng.
Lại không nghĩ tới, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Bên kia có tới hai cấp tám, còn nhiều hơn tin tức hắn nắm được.
Nhưng cứ như vậy đã dễ dàng bị tiêu diệt rồi?
Rốt cuộc thực lực của lãnh chúa thành Hoàng Sa khủng bố đến trình độ nào?
Không phải đối phương mới lên cấp bảy sao?
Loại nghi hoặc này cũng xuất hiện trong lòng các đầu mục thế lực lớn xung quanh.
Tất cả mọi người đều bị thực lực khủng bố mà Lâm Hữu biểu hiện ra ngoài làm kinh sợ, không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Thậm chí có một bộ phận còn vội vàng truyền mệnh lệnh cho thủ hạ, tuyệt đối không được đi trêu chọc người thành Hoàng Sa, kể cả đối phương là một dân chúng bình thường, cũng không được!
Khi tin tức này truyền ra, lại làm gây nên một mảnh kinh ngạc trong đám dân chúng bình thường và nhóm tu luyện giả tán nhân, khiến bọn họ bàn tán xôn xao.
- Lãnh chúa thành Hoàng Sa này uy phong thật lớn, một lần hành động lại khiến nhiều thế lực cúi đầu, không dám trêu chọc như vậy.
- Có lãnh chúa lợi hại như vậy làm chỗ dựa, đúng là có chút hâm mộ cư dân lãnh địa trong thành Hoàng Sa.
- Làm như vậy một lần, về sau sợ là không ai dám dễ dàng trêu chọc người thành Hoàng Sa nữa.
- Nói như vậy bây giờ di chuyển tới thành Hoàng Sa là lựa chọn tốt nhất?
- Không bằng, chúng ta cũng qua bên kia phát triển?
- Ta cũng đang có ý này!
Uy danh của Lâm Hữu và thành Hoàng Sa, được mọi người truyền miệng, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Hiện giờ, những dân chúng vẫn còn do dự bởi Thiên Kiếm Môn nhúng tay vào, một đám cũng làm ra quyết định sau đó chạy tới thành Hoàng Sa.
Vừa qua được nửa ngày thời gian, đội ngũ đi trên đường lớn bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
Mà lúc này, Lâm Hữu đã mang theo người bệnh trở lại bên trong thành Hoàng Sa từ lâu rồi.
Sau khi hắn chữa khỏi thương tích cho bọn họ, lại giao người cho Ngụy Cương dẫn đi dưỡng thương.
Mà hắn lại mang theo nhóm binh chủng chạy về lãnh địa.
Lúc này, vì Linh Tịch cần phải đi tiếp ứng thương đội, nên hắn chỉ dẫn theo hai binh chủng vương tộc là Thanh Đằng và Nấm Yêu Vương thôi, cộng thêm Liễu Quỷ Xảo Quyệt tiến hành tăng cường.
Kết quả không nghĩ tới, quá trình còn thoải mái hơn hắn dự đoán rất nhiều.
Thanh Đằng được Rêu Cộng Sinh trợ giúp, có thể nói là thoải mái nghiền áp hai vị cấp tám, thậm chí thiếu chút nữa bọn họ còn không phá vỡ được phòng ngự của nó.
Thật khủng bố.
Mà hắn ra tay lần này cũng coi như cho thế lực xung quanh một chút uy hiếp, cho bọn họ biết thực lực hiện giờ của thành Hoàng Sa.
Tránh đến lúc đó luôn có người tìm hắn phiền toái.
Về phần dư đảng của Thiên Kiếm Môn, Lâm Hữu hoàn toàn không để trong lòng.
Không có hai cấp tám kia chống đỡ, đám người còn lại căn bản không đủ gây sợ hãi, hơn nữa dù hắn không ra tay, thế lực khác bên trong thành Hoang Cổ sẽ không buông tha cơ hội chèn ép bọn họ.
Cuối cùng hoặc là bị chiếm đoạt, hoặc môn phái giải tán.
Chiêu này gọi là mượn đao giết người.
Chỉ có thể nói Thiên Kiếm Môn kia xui xẻo, đưa thân vào họng súng đúng lúc hắn vừa thăng cấp lãnh địa cần phải lập uy, không giết bọn họ thì giết ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận