Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 902: Liên Minh Giới Vực Có Hành Động Mới

- Trở về đi.
Lâm Hữu không để ý đến thi thể bọn họ, sau khi triệu hồi binh chủng về lãnh địa, đã lập tức đi tới bên cạnh ba người Viêm Vũ.
Dưới quá trình không ngừng cố gắng của Linh Tịch và quân đoàn hoa tinh, rốt cuộc ba người Viêm Vũ cũng thoát khỏi nguy hiểm, đang từ từ hồi tỉnh.
- Ừm...
- Ta đang ở đâu?
Viêm Vũ chống đỡ thân thể, vẻ mặt đầy mờ mịt.
Hắn còn nhớ vừa rồi rõ ràng là mình đã bị đàn thú bao phủ, lẽ ra cũng phải bị chúng phân thây tại chỗ mới đúng, sao còn nguyên vẹn thế này?
Dưới nghi hoặc, hắn không khỏi nhìn quanh bốn phía, lại liếc mắt một cái đã trông thấy Lâm Hữu đang ngồi xổm một bên.
- Ngươi là… Lâm Hữu?
Viêm Vũ lập tức sững sờ, con mắt trừng lớn lên.
Bạch Hải Đường và Duẫn Thiên Ca vừa tỉnh táo lại nghe được tiếng kinh hô của hắn cũng giật nảy mình, đều nhìn qua bên cạnh.
- Là ta, các ngươi bị thương rất nặng, đừng lộn xộn.
Lâm Hữu âm thầm vận chuyển lực lượng quy tắc, dùng dây leo chế tác thành một tấm tựa giản dị đặt ở sau lưng bọn họ.
- Lâm Hữu!
- Thật sự là ngươi!?
- Sao ngươi lại ở trong này?
Ba người Viêm Vũ kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, bọn họ thấy được mặt đất bốn phía đều là thi thể dã thú côn trùng và hai hình người bị bầm thây, rách nát đến không chịu nổi ở xa xa, lại càng thêm sợ hãi.
- Kia là hai người của Liên Minh Giới Vực, bọn họ bị ngươi giết?
Giờ khắc này, bọn họ chân chính hoàn toàn kinh sợ rồi.
Hai lãnh chúa cấp chín có thực lực mạnh mẽ như thế, hai gia hoả đã đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh, lại chết nhanh chóng như vậy?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí bọn họ cũng không dám tin tưởng đây là thật sự.
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi đã lên cấp chín?
Duẫn Thiên Ca vô cùng khiếp sợ hỏi.
Từ sau khi Lâm Hữu lên tới cấp chín, hắn đã che giấu toàn bộ tin tức và tên tuổi của mình rồi, cho nên bọn họ cũng không biết thực lực cụ thể của Lâm Hữu hiện tại.
Chẳng qua nếu có thể đánh chết lãnh chúa cấp chín, khẳng định hắn phải đạt tới cấp chín.
Nhưng.. lúc này mới qua bao lâu chứ?
Đừng nói là Duẫn Thiên Ca, ngay cả Viêm Vũ và Bạch Hải Đường, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hướng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lâm Hữu.
Đôi mắt vốn sáng ngời của Bạch Hải Đường, cũng không khỏi ảm đạm đi vài phần.
Cô đã cố gắng tăng lên như vậy, nhưng vẫn không thể kéo gần lại chênh lệch, thậm chí khoảng cách giữa hai người còn càng ngày càng xa.
- Ta vừa lên tới cấp chín một đoạn thời gian mà thôi.
Lâm Hữu bình tĩnh nói:
- Các ngươi cũng rất giỏi, nhanh như vậy đã lên tới cấp tám.
- Nhưng vẫn kém loại biến thái như ngươi nha.
Duẫn Thiên Ca cười khổ nói.
- Đúng vậy, rõ ràng là cùng nhau trốn khỏi vị diện cấp thấp, vậy mà chúng ta vẫn bị ngươi dẫn đầu vượt qua xa như vậy, thật sự là người so với người muốn tức chết người.
Viêm Vũ cũng bất đắc dĩ nói.
Nhưng trong lời nói của bọn họ chẳng có bao nhiêu ghen tỵ, tựa như đã sớm dự đoán được kết quả sẽ là như vậy.
Dù sao từ lần trước khi tạm biệt, Lâm Hữu đã cao hơn bọn họ một cấp, muốn đuổi theo cũng không phải là dễ dàng như vậy.
- Chúc mừng.
Bạch Hải Đường nhẹ giọng nói, cô nghe được lời hai người Viêm Vũ nói, buồn bực trong lòng cũng tiêu tan không ít.
- Cám ơn.
Lâm Hữu mỉm cười.
Đương nhiên, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng bọn họ, cho nên cũng không dừng lại quá lâu ở đề tài này, mà chuyển qua hỏi nguyên nhân hậu quả vì sao bọn họ bị đuổi giết.
Sau đó, mấy người vừa chữa thương khôi phục ngay trong rừng vừa tán gẫu về tình hình gần đây của mình.
……….
- Ý của ngươi là Liên Minh Giới Vực bên kia lại có hành động mới?
Bên trong rừng cây tối đen, Lâm Hữu kinh ngạc nhìn ba người Viêm Vũ.
Ngay vừa rồi, lúc bọn họ kể lại nguyên nhân vì sao mình lại bị người phe địch đuổi giết, Duẫn Thiên Ca lại đột ngột tuôn ra một tin tức ngoài dự đoán của hắn.
Dường như người Liên Minh Giới Vực đang tiến hành kế hoạch nào đó không muốn người biết!
- Kỳ thật chúng ta cũng không qúa xác định.
Duẫn Thiên Ca ngưng trọng nói.
- Vốn dĩ ngay từ đầu chúng ta chỉ muốn xâm nhập vào sâu một chút nhìn có thể tìm được ma thú lãnh chúa hay không thôi, kết quả lại nhìn thấy quân đội của Liên Minh Giới Vực đóng quân tại chỗ sâu trong phiến rừng rậm này, dường như đang muốn đào móc một thứ gì đó.
- Đào móc một thứ gì đó?
Lâm Hữu dần dần nhíu mày, hắn nhận thấy một chút không bình thường.
Để đạt được mục tiêu, đám gia hoả Liên Minh Giới Vực kia có thể làm bất cứ chuyện gì.
Hiện giờ, bọn họ lại lén lút phái quân đội đi tới, hiển nhiên chẳng có ý tốt lành gì.
- Thế bây giờ thì sao? Bọn họ còn ở bên kia không?
Hắn lại hỏi tiếp.
- Có lẽ là không.
Viêm Vũ lắc đầu:
- Khi chúng ta bị phát hiện, hình như bọn họ đã muốn rút lui rồi, chỉ để lại hai tên cấp chín đến đuổi giết chúng ta thôi.
- Hơn nữa trời quá tối, chúng ta lại chỉ lo chạy trốn, căn bản là nhớ không rõ phương hướng cụ thể ở đâu.
- Như vậy sao?
Lâm Hữu nghe xong, hơi cúi đầu trầm ngâm, nếp nhăn trên chân mày càng sâu thêm.
Phạm vi của phiến rừng rậm, ít nhất cũng kéo dài ngàn dặm, muốn tìm được một món đồ gì đó bị chôn giấu ở trong này, không khác gì biển rộng tìm kim.
Trước khi không biết chính xác Liên Minh Giới Vực đang làm trò quỷ gì vẫn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.
Hắn nghĩ vậy, nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi nơi này đi, tránh có truy binh đuổi theo.
- Ừm, đi về trước lại nói sau.
Lúc này, thương tích của ba người được hoa tinh trị liệu, đã khôi phục không ít, tuy vẫn chưa thể hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hành động.
Lâm Hữu đứng dậy đơn giản xử lý thi thể bốn phía một chút, lại mang theo bọn họ bay khỏi rừng rậm, chạy trở về chiến tranh doanh địa.
Mãi cho đến nửa giờ sau.
Cuối cùng, mấy người cũng rời khỏi bóng đêm trở lại trong doanh địa đèn đuốc sáng trưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận