Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 488: Tiến Sâu Vào Sa Mạc

Loại tình huống này không gặp nhiều, lập tức hấp dẫn ánh mắt Lâm Hữu đi qua.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy nội dung nghị luận của nhóm lãnh chúa, hắn lại không nhịn được có chút nghi hoặc.
- Không gian cấp bảy cao nhất chỉ có 100 mét?
Không đúng nha.
Rõ ràng Không Gian Bản Nguyên của hắn được ghi mức phạm vi cao nhất có thể tăng lên tới 200 mét.
Chẳng lẽ ra bug?
Phải biết rằng, kích thước của Không Gian Bản Nguyên có liên quan trực tiếp đến độ mạnh yếu của Thiên Phú Chủng Tộc.
Nếu hạn mức không gian cao nhất của hắn thật sự nhiều hơn gấp đôi người khác, vậy hoàn toàn không giống bình thường.
Chẳng lẽ đây là phần thưởng ẩn giấu của quá trình Thần Lực Quán Chú?
Lâm Hữu đột nhiên nghĩ đến khi cảnh tượng đồ sộ khi hắn đạt được bản nguyên tự nhiên ngày trước.
Khi đó hắn đã cảm thấy bản nguyên của mình khác với đám lãnh chúa còn lại.
Hiện tại xem ra, đúng là không giống thật?
Kết luận này lập tức khiến hắn mừng rỡ, đồng thời lại có chút kỳ quái.
Vì sao lại chọn hắn?
Chẳng lẽ hắn là lãnh chúa mạnh nhất bên trong tất cả hệ Thực Vật?
Ngẫm lại cũng thấy không thể nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, đây vẫn là chuyện tốt với hắn, vui vẻ còn không kịp.
Lập tức, hắn lại nhìn về phía giao diện nói chuyện, tiếp tục lưu ý tới quá trình thảo luận của nhóm lãnh chúa, xem có thể tiếp tục thu thập được càng nhiều tin tức hữu dụng hay không?!

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hữu đều không làm việc khác.
Trên cơ bản, mỗi ngày hắn đều đi tới đi lui giữa lãnh địa và chủ vị diện ma, cố gắng đánh chết thật nhiều ma thú thủ lĩnh, thu thập sức mạnh bản nguyên.
Hắn phát hiện, bình thường mỗi khi đánh chết năm con thủ lĩnh cấp tám, phạm vi Không Gian Bản Nguyên sẽ tăng lên một mét.
Thủ lĩnh cấp bảy lại cần phải giết chừng mười con, tốc độ tăng lên miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Điều duy nhất làm cho người ta khó chịu, chính là số lượng ma thú thủ lĩnh.
Khu vực sa mạc là khu vực thứ hai, gần cửa vào vị diện nhất, trên cơ bản mỗi ngày đều có lượng lớn lãnh chúa dũng mãnh tràn vào.
Có vài ma thú thủ lĩnh thậm chí vừa xuất hiện, hoặc vừa tiến cấp thành công, lập tức đã bị người ta đánh hội đồng đến chết, chờ đến khi hắn đuổi tới, ngay cả cặn cũng không còn.
Suốt sáu ngày, hắn chỉ giết được 20 con ma thú thủ lĩnh cấp tám mà thôi.
Quầng sáng chủng tộc tăng lên cực kỳ bé nhỏ.
- Xem ra cần phải tiếp tục xâm nhập mới được...
Lâm Hữu đang bình tĩnh đứng bên trên một tòa cồn cát ở chỗ sâu nhất trong sa mạc, ngắm nhìn chỗ sâu trong chủ vị diện ma thú.
Trải qua sáu ngày thăm dò, hắn đã đi vào khu vực cách cửa vào vị diện hơn một ngàn km.
Trong mơ hồ, đã có thể nhìn thấy một mảnh khu vực màu xám mênh mông ở xa xa, còn có biên giới sa mạc lâu lắm không gặp.
Đúng vậy!
Lúc này, Lâm Hữu đã thành công xuyên qua khu vực sa mạc, đi vào một mảnh khu vực gần như hoàn toàn mới.
Nhưng hắn cũng không lập tức rời khỏi sa mạc chạy qua bên kia.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, càng xâm nhập, tỷ lệ đụng tới lãnh chúa cấp cao và ma thú sẽ càng lớn.
Mặc dù hắn có hai kỹ năng bảo mệnh như Lĩnh Vực Hòa Bình và Truyền Tống Ngẫu Nhiên, nhưng cũng không dám bảo đảm lãnh chúa cấp cao kia sẽ không sở hữu thủ đoạn mà hắn không ngờ tới.
Cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận không tới gần.
Thế nhưng hiện giờ ma thú thủ lĩnh bên trong sa mạc quá khan hiếm, khiến cho hắn lại không thể không hướng ánh mắt qua khu vực kia.
- Quên đi, cứ ở gần bên ngoài nhìn đã.
Cuối cùng, Lâm Hữu vẫn quyết định đi trước nhìn.
Hắn đứng tại chỗ sửa sang, chỉnh đốn lại rồi mang theo đại quân thực vật tiến về khu vực xám xịt mênh mông kia.
Dần dần, bão cát bốn phía, cũng bắt đầu chuyển biến thành một mảnh khí tức âm u đầy trời, ngay cả ánh nắng trên đỉnh đầu cũng từ từ bị che lấp.
Đây là một mảnh đất đai màu đỏ thối rữa khô cằn.
Nơi tầm mắt hắn quét tới, đều là xương khô rơi rụng và mưa máu lất phất bay ở bên trong không khí.
Chỉ cần hít sâu một hơi, cũng có thể ngửi thấy một thứ mùi vị thối rữa.
Bên trong chu vi sương mù dày đặc, còn truyền đến từng đợt tiếng gió ô ô và âm thanh gặm nuốt đồ ăn không ngừng quanh quẩn bên tai.
Thậm chí Lâm Hữu cũng không nhịn được hoài nghi, nếu người bình thường ở trong hoàn cảnh này lâu có thể phát điên hay không.
…………..
- Nhanh! Nhanh ngăn nó lại! Nó chạy về phía bên kia!
- Cẩn thận! Nó sắp tấn công!
- Mau dùng kỹ năng phòng ngự! Ngăn nó lại cho ta!
Một góc nào đó trong vùng đất người chết, mấy lãnh chúa đại lucj Vô Vọng thất giai hét lên liên tục, chỉ huy binh chủng bao vậy đám Vong Linh Thi Khuyển cấp 8 và hai thủ lĩnh cấp 8.
Thực lực của bọn hắn không hề yếu.
Về cơ bản, xung quanh mỗi người đều có trên trăm tên cấp 8, hơn nữa còn kích hoạt không gian bản nguyên, thực lực tăng lên đáng kể.
Chỉ thấy nhóm ma thú không ngừng bị tiêu diệt dưới sự vây quanh của binh chủng bọn họ.
Ngay cả khi hai thủ lĩnh cấp 8 gào thét liên tục thì cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của bọn họ, trên thân treo đầy vết thương.
- Ha ha, rất tốt! Giết chết hai tên thủ lĩnh này, sức mạnh bản nguyên của chúng ta lại có thể tăng lên.
- Cẩn thận một chút, chớ bị bọn họ phản công trước khi chết.
- Yên tâm đi, nơi này không có giới vực của lãnh chúa khác quấy rối, không có việc gì.
Mấy lãnh chúa trông rất vui vẻ, bắt đầu cho binh chủng dần dần thu hẹp vòng vây, tiêu diệt toàn bộ ma thú bình thường xung quanh người thủ lĩnh.
Những lãnh chúa có thể tới chỗ này, căn bản không yếu, vẫn rất tự tin vào thực lực của bản thân.
Hơn nữa, hiện tại bọn họ có tổng cộng năm người, nếu gặp phải lãnh chúa cấp 8 thì vẫn có lực đánh thêm một trận, hoàn toàn không lo lắng việc có người tới quấy rối.
Cho nên thời gian dần trôi qua, ánh mắt của mấy người đều rơi xuống hai ma thú thủ lĩnh, sẵn sàng giết chết thủ lĩnh bất cứ lúc nào.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên.
Trên mặt đá cách bọn họ hơn 100m, một luồng sáng đỏ đột nhiên phát nổ, quét qua đầu họ “vù vù” một cái, trực tiếp đập đầu của một trong những thủ lĩnh Chó Vong Linh thành phấn vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận