Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 202: Nhân Loại! Ta Cần Vài Giọt Máu Của Ngươi!

Lâm Hữu tinh mắt bắt được tia biến hóa ấy, một màn này càng xác định suy đoán trong lòng hắn.
Vị đại trưởng lão này.
Chỉ sợ lão đuổi Mạch Cách n rời đi không phải vì nguyên nhân tai hoạ đồng tộc kia.
Mà suy đoán này của hắn đã được chứng thực khi hắn và Mạch Cách n cùng tiến vào bộ tộc Người Lùn.
Chỉ thấy ở chỗ sâu bên trong quặng mỏ, giữa một quần thể thật lớn thành lập xung quanh dung nham kia, tất cả đều là Người Lùn lớn tuổi.
Thậm chí không có bất kỳ một bóng dáng Người Lùn trẻ tuổi nào.
- Đây là có chuyện gì? Các tộc nhân đâu? Bọn họ đi đâu cả rồi?
Mạch Cách n ngây ngốc nhìn tình huống này.
- Tên ngốc kia, ngươi không nên trở về.
Đại trưởng lão thở dài một tiếng.
- Các tộc nhân trẻ tuổi, đều bị chúng ta đuổi đi rồi, hiện giờ nơi này chỉ còn lại những lão bất tử chúng ta mà thôi, chúng ta ở lại nơi đây bảo vệ cơ nghiệp bộ tộc Chiến Chuy.
- Tại sao lại như vậy?
Mạch Cách n ngừng chân lại.
- Cho nên cha, ngươi mới tìm cớ đuổi ta rời đi?
Nói đến đây, Mạch Cách n đã hiểu tất cả chân tướng mọi chuyện, lập tức cả người hắn trở nên không ổn.
Hắn cảm giác chính mình đã bị lừa gạt, lại cảm giác vô cùng tức giận.
Không phải hắn tức giận vì bị đuổi đi mà tức giận vì bị các vị trưởng lão giấu giếm.
Người Lùn thế hệ trước lại đuổi tất cả đồng tộc trẻ tuổi rời đi, mà bản thân bọn họ còn ở lại thề sống chết bảo hộ cơ nghiệp cuối cùng của bộ tộc!
Hắn làm sao có thể chấp nhận loại chuyện này?
Mạch Cách n đã biết được chân tướng, đương nhiên không hy vọng nhìn thấy loại chuyện này phát sinh, hắn đột nhiên nhìn về phía Lâm Hữu bên cạnh.
- Nhân loại, ta cần sự trợ giúp của ngươi, hãy theo ta cùng tạo Chuỳ Chiến Thần.
Chuyện đã tới nước này, có nói nhiều cũng vô dụng.
Chỉ cần hắn thành công tạo ra Chuỳ Chiến Thần, có thể hiệu lệnh tất cả Người Lùn.
Đến lúc đó kể cả phải dùng bạo lực, cũng muốn mang những tộc nhân ngoan cố này rời khỏi nơi đây!
Cũng chỉ có như vậy, những Người Lùn dưới kia mới chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn, buông tha cho quê hương đã sinh sống bao đời này.
- Chúng ta cũng đến hỗ trợ!
Đúng lúc này, hai chiến sĩ Người Lùn thủ vệ kia cũng chạy vào.
Bên người bọn họ còn có một nhóm Người Lùn trẻ tuổi đi theo, tất cả bọn họ đã trở về từ bên ngoài kia.
Hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong quặng mỏ, thoạt nhìn bộ dáng người nào người nấy đều phong trần mệt mỏi.
- Đại trưởng lão, chúng ta đã trở lại.
- Đại trưởng lão thứ tội, ta không thể cứ như vậy mà rời khỏi bộ tộc được.
- Nghe nói Mạch Cách n muốn tạo ra Chuỳ Chiến Thần, ta lập tức trở về ngay.
- Mạch Cách n ta ủng hộ ngươi, ngươi nhất định sẽ trở thành Vua của bộ tộc Chiến Chuy chúng ta!
- Các ngươi trở về làm cái gì!
Đại trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào bọn họ, tức giận đến mức nghiến răng dùng hết sức bóp cây gậy trong tay.
Mạch Cách n nhìn lão, rút cuộc chòm râu bên ngoài cũng vểnh lên.
- Cha, lần này ngươi sẽ không phản đối chứ? Nếu ta có thể thành công tạo ra Chuỳ Chiến Thần, ngươi phải hạ lệnh cho tất cả mọi người theo ta rời khỏi nơi này.
Nhìn ra được, Mạch Cách n được rất nhiều người bên trong bộ tộc ủng hộ.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều không nỡ vứt bỏ đồng tộc, vứt bỏ nơi bọn họ từng sinh sống lâu như vậy.
Nhưng nếu giữa bọn họ sinh ra một vị Vua của bộ tộc, mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần Vua Người Lùn hạ lệnh, bọn họ nhất định phải nghe theo, đến lúc đó đám lão già này nói gì cũng không có tác dụng, hắn muốn dọn sạch, bọn họ nhất định sẽ rời đi.
Cho nên rất nhiều người đều hy vọng Mạch Cách n có thể thành công tạo ra thánh vật tộc Người Lùn.
Thật ra có thể nói là nơi trái tim hướng về.
Trong nháy mắt, người lùn bên trong quặng mỏ đều bắt đầu bận rộn.
Giúp Mạch Cách n nhóm lửa, chuẩn bị tài liệu, thuận tiện dọn dẹp khoảng không bên cạnh một bệ rèn tràn ngập khí tức nặng nề ở phụ cận ao dung nham.
Đó là nơi tượng trưng cho vinh dự cao nhất.
Chỉ có Vua người lùn mới được sử dụng bệ rèn này.
Hiện giờ, dưới tất cả Người Lùn vây quanh, Mạch Cách n cầm theo chuỳ rèn đứng lên, sắc mặt hắn ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Hắn đứng yên lặng trước bệ rèn hồi lâu.
Cuối cùng, hắn cũng cầm lấy một khối sắt đã được nung đến đỏ rực đặt lên bệ.
Sau đó hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên giơ lên cây chuỳ lớn trong tay.
- Phanh ——
- Phanh ——
- Phanh ——
Âm thanh chuỳ đánh thật nặng nề, không ngừng quẩn quanh bốn phía lò luyện.
Mấy Người Lùn bên cạnh ra sức thổi ống bễ, chỉ chờ Mạch Cách n la lên một tiếng là đưa tài liệu đã được nung đến đỏ bừng, đặt lên bệ rèn đằng trước.
Mỗi một chùy rơi xuống, đều phát ra tiếng nổ bang bang, giống như nện thẳng vào lồng ngực bọn họ.
Sắc mặt tất cả Người Lùn dần dần trở nên khẩn trương.
Kể cả Lâm Hữu nữa, hắn cũng nhìn chằm chằm, không dám rời mắt khỏi động tác của Mạch Cách n, chỉ sợ đối phương làm sai cái gì đó.
Dù sao, hành động lần này cũng ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch tương lai của hắn.
……….
- Nhân loại! Ta cần vài giọt máu của ngươi!
Không biết qua bao lâu, ngay tại khi Mạch Cách n sắp dung hợp tất cả tài liệu rèn luyện xong, đột nhiên hắn ngẩng đầu hô to một tiếng với Lâm Hữu bên cạnh.
Lâm Hữu tinh thần chấn động, hắn lập tức rời khỏi đám người, từ trong không gian cá nhân xuất ra một con dao nhỏ cắt ngón tay, bức ra vài giọt máu tươi.
Đồng thời, giọng của Mạch Cách n cũng vang lên.
- Tạo ra Chuỳ Chiến Thần, cần có máu chứa thần tính, đám lãnh chúa các ngươi là sứ giả của thần linh, dùng máu ngươi thích hợp nhất.
Nói xong, hắn nắm cổ tay Lâm Hữu, để máu tươi trên tay nhỏ giọt lên trên đống tài liệu đang toả ra ánh sáng cực nóng kia.
Sau đó, hắn lại bắt đầu liều mạng khua động cây chuỳ lớn, phát ra tiếng nổ vang rầm rầm.
Mà tài liệu rèn trên bệ, dưới thao tác quai chuỳ không ngừng, đã bắt đầy thu nhỏ lại, loại bỏ tạp chất.
Lâm Hữu xem không hiểu qúa trình này, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ rung động mà thôi.
Dần dần, cây chuỳ rèn trong tay Mạch Cách n đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh.
Thậm chí nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận