Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 380: Cò Kè Mặc Cả

Lâm Hữu nhìn thoáng qua một triệu sáu ma năng còn lại, đành tạm thời bỏ qua ý định tiếp tục Đột Biến.
Sau khi hắn dọn dẹp một chút, mới bắt đầu ăn chút gì đó, vừa đọc tin nhắn trên kênh trò chuyện.
- Các anh em, các ngươi có nghe nói gì không? Ba công quốc Lưu Hỏa, Thiên Diễm, Nguyệt Hoa bên kia đã có quốc vương mới thay thế cho tiền nhiệm rồi!
- Di? Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có quốc vương mới rồi?
- Ta cũng thắc mắc như vậy. Lần này dưa có chính xác không?
- Là cấp chín thăng cấp ư?
- Nghe nói đều là lãnh chúa cấp chín uy vọng cao nhất trong công quốc được đề bạt lên, nhưng phải được Đại Đế tự mình chọn lựa.
- Quả thật nên như vậy, nếu không tiếp tục xảy ra loại chuyện trong quá khứ, chúng ta không dễ dàng vượt qua đâu.
Trên kênh nói chuyện không ngừng xẹt qua tin tức nhóm lãnh chúa trao đổi qua lại, hình như những người này đang bàn luận về vấn đề ghế trống của quốc vương công quốc.
Mà những vị trí trống kia, trải qua một quãng thời gian chờ đợi lâu dài.
Cuối cùng mấy công quốc rơi vào hỗn loạn ấy cũng được nghênh đón quốc vương mới.
Phỏng chừng đám lãnh chúa trong công quốc đó đều thở dài nhẹ nhõm một hơi?
Nhưng khiến cho nhóm lãnh chúa khó hiểu chính là, theo tin tức về quốc vương mới không ngừng chảy ra, lại chưa từng xuất hiện dấu hiệu Đại Đế Thánh Diệu muốn chọn lựa người kế thừa, thậm chí một chút xu hướng cũng không có.
Cho nên rất nhiều người đều đang suy đoán, chắc Đại Đế đã sớm chọn được người rồi nhưng muốn công bố mà thôi.
Hoặc Đại Đế tạm thời chưa muốn quyết định, muốn chờ thêm một đoạn thời gian.
Hay Đại Đế muốn giữ lại vị trí đó cho đứa con non nớt của mình, nhưng cần thời gian để bồi dưỡng?
Nói ngắn lại, có rất nhiều giả thuyết được đưa ra, hơn nữa dạng gì cũng có, khiến cho kênh nói chuyện ngày hôm nay náo nhiệt hơn nhiều so với lúc trước.
Nhưng Lâm Hữu lại không nhìn mấy tin tức này, vì hiện giờ hắn đã sớm ăn xong và quay về phòng trên cây nghỉ ngơi rồi.
……….
Ngày thứ hai khi trời vừa sáng, Lâm Hữu vừa tỉnh dậy.
Hắn nhìn vào kênh trò chuyện một chút, vẫn là chưa có tin tức quốc vương tỉnh lại.
Vốn hắn còn nghĩ gửi tin nhắn qua hỏi một chút, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Hôm qua khi mang bán thánh vật hệ Thiên Sứ cũng giống như vậy, ngay từ đầu hắn định cho Kỷ Vân Sương xem có thể đổi chút đồ vật khác hay không.
Nhưng nghĩ lại, đối phương có một người cha là quốc vương, binh chủng quý hiếm cũng là tùy tiện tặng, đương nhiên sẽ không thiếu bảo vật loại trình độ này.
- Thôi vậy, chờ một chút đi.
Lâm Hữu tự nhủ một tiếng, đã đứng dậy rời đi nhà trên cây, đi tới trong lãnh địa.
Hắn rửa mặt đơn giản, rồi ăn một chút, sau khi kiểm tra một chút tình hình thu chi của thành Hoàng Sa ngày hôm qua.
Sau đó, hắn lấy ra tài liệu cấp 9 vừa có được, bay ra rừng rậm, chạy tới phương hướng bộ tộc Người Lùn.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của những Người Lùn, sau bảy lần quặt tám lần rẽ, họ mới tìm thấy Mạch Cách n, người đang mở một con đường hầm mỏ sâu trong núi.
Xa xa, đã có thể nghe được tiếng đào móc đinh đinh đương đương, còn có nhiều Người Lùn đang lui tới vận chuyển khoáng thạch.
Mạch Cách n ngay tại bên cạnh tiến hành chỉ huy.
- Thì ra ngươi ở nơi này, hại ta một phen tìm kiếm.
Lâm Hữu xuyên qua đường hành lang, đi thẳng tới hầm mỏ đang tại khai quật.
- Lâm Hữu?
Mạch Cách n đang đứng tại quặng mỏ bên cạnh quay đầu lại, hướng hắn nhìn lại.
- Ngươi không phải chê chỗ ta đây quá nóng sao? Hôm nay như thế nào đột nhiên rảnh rỗi chạy đến tìm ta?
- Ngươi cảm thấy ta tới tìm ngươi còn có thể vì việc gì?
Lâm Hữu hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ là...... Đưa lương thực?
Ánh mắt của Mạch Cách n sáng lên, ánh mắt hắn như lửa nóng nhìn chằm chằm Lâm Hữu.
Cái dáng vẻ mong đợi như kia lập tức làm cho những lời Lâm Hữu muốn nói bị nghẹn trở về.
Được rồi.
Đổi một cách nói khác, hắn hình như thật giống như người đến đưa lương thực, lúng túng ho nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Ta chuẩn bị đến nơi khác bán các trang bị, cần các ngươi hỗ trợ, đằng sau có thể còn muốn ngươi tự mình ra tay giúp chế tạo mấy món trang bị cấp mười.
- Thì ra là chế tạo trang bị, cái này dễ nói.
Mạch Cách n nhếch miệng nở nụ cười, hai con mắt đều híp lại thành một đường.
Lâm Hữu cũng cười theo, nhưng lại cười khổ.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Mạch Cách n đột nhiên nở nụ cười tươi.
- Một trăm tấn lương thực.
- Một trăm tấn? Sao ngươi không đi cướp đi!
- Vậy thì chín mươi tấn.
- Không được! Nhiều nhất ba tấn!
- Ba tấn làm sao đủ!? Các tộc nhân của ta đều đang chờ đợi ta nuôi sống đấy!
- Ăn lương thực bình thường chẳng lẽ các ngươi sẽ chết sao?
- Sẽ!
-......
- Vậy được rồi, bảy tấn, không thể ít hơn nữa.
- Năm tấn! Ta cho ngươi tối đa là 5 tấn, nhiều hơn người trong thành của ta đều không có đồ ăn.
- Năm tấn? Ngươi biết chế tạo một kiện trang bị cấp 10 cần bao nhiêu thời gian không? Ít nhất 6 tấn!
- Được được được, xem như ngươi lợi hại, 6 tấn thì 6 tấn.
Một phen cò kè mặc cả, giá cả cuối cùng cố định ở 6 tấn lương thực, hơn nữa còn là những lương thực chuyên môn cường hóa.
Cứ việc Lâm Hữu biết, dùng 6 tấn lương thực đổi trang bị cấp 10 là hắn kiếm lời, nhưng vẫn đau lòng không thôi.
Dù sao những lương thực này không phải gió lớn thổi tới, mà là do lãnh dân của hắn làm ra.
Ngoại trừ bộ phận nộp thuế cho lãnh địa , còn lại bộ phận cũng là các lãnh dân lao động đạt được, hắn là một vị lãnh chúa, tự nhiên không thể trực tiếp đoạt lấy nguồn thu nhập của người ta.
Nếu không thì các lãnh dân kiếm tiền cuộc sống kiểu gì?
Hắn cảm thấy đau đầu quá.
Đợi lát nữa trở về còn phải gọi Tiết Trường Quý đi cùng các lãnh dân thu mua lương thực mới được, như vậy lương thực xuất khẩu của hắn sẽ chịu không ít ảnh hưởng.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là thành Hoàng Sa vốn lưu động còn có khoảng 1 triệu, dùng để thu mua lương thực cũng đủ rồi.
Cộng với cả lương thực trong kho, lấy ra 6 tấn lương thực là không có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận