Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 947: Chọn! Ta Được Chọn Rồi! Thật Tốt Quá!

- Không cần làm nhiệm vụ vội, quốc vương của chúng ta vừa tuyên bố một nhiệm vụ, cần mười lãnh chúa cấp bảy, khen thưởng cho mỗi người là 5000 tín ngưỡng!
Lãnh chúa được gọi là lão Trương cũng không quay đầu lại, chỉ hô lên một tiếng, ngay sau đó tốc độ lại nhanh hơn vài phần.
Mà lời hắn nói, cũng trực tiếp rơi vào trong tai đám lãnh chúa bên cạnh, khiến tất cả bọn họ đều kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.
5 ngàn tín ngưỡng.
Dù là lãnh chúa cấp tám, đều động tâm không thôi, càng đừng nói tới lãnh chúa cấp bảy.
Mười lãnh chúa cấp bảy chính là 50 ngàn tín ngưỡng.
Rốt cuộc vị quốc vương ấy ngang tàng tới cỡ nào, lại một lần bỏ ra nhiều tín ngưỡng như thế?
Dưới khiếp sợ, lập tức có không ít lãnh chúa bắt đầu hỏi thăm chung quanh, rất nhanh đã nghe ngóng được công quốc của lão Trương.
Lại chính là công quốc Thánh Hữu vừa mới thành lập gần đây!
- Công quốc Thánh Hữu chính là công quốc mới thành lập mà? Sao có nhiều tài nguyên như vậy?
- 5 ngàn tín ngưỡng đó, ta cố gắng một tháng chỉ miễn cưỡng góp đủ 1 ngàn thôi!
- Dù quốc vương khác có khen thưởng, cũng chưa từng nghe nói có ai khen thưởng một lần nhiều tín ngưỡng như vậy, về cơ bản đều là cho bảo vật khác.
- Sợ là quốc vương Thánh Hữu này không đơn giản đâu?!
- Ai, sớm biết vậy ngày hôm qua ta đã chuyển lãnh địa qua đó rồi, phỏng chừng đám lãnh chúa cấp bảy của công quốc Thánh Hữu kia đang sướng muốn chết.
Bên trong trụ sở, lãnh chúa các quốc gia khác đều bàn tán xôn xao, tin tức cũng từ trong miệng bọn họ không ngừng truyền ra ngoài.
Lãnh chúa khác còn may, nhiều nhất chỉ là hâm mộ ghen tỵ mà thôi.
Nhưng sau khi đám lãnh chúa cấp bảy vừa rời khỏi công quốc Thánh Hữu nghe được chuyện này, một đám đều hối hận đến xanh cả ruột.
Đó là cơ hội trực tiếp thăng lên cấp tám đó!
Lại như vậy bị bọn họ tự tay chôn vùi rồi!
Điều khiến bọn hắn chỉ hận không thể cho chính mình một cái tát, mắng chính mình vì sao lúc trước lại xúc động như vậy, không ở lại xem xét vài ngày?
Hiện giờ dù muốn trở về, phỏng chừng người ta cũng không thèm thu bọn hắn nữa, chỉ có thể hối tiếc không kịp mà thôi.
Bên kia, trong công quốc Thánh Hữu.
Lâm Hữu nhìn kênh công quốc trở nên sinh động trước mặt, cuối cùng khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười hài lòng.
Với hắn ở hiện tại, 50 ngàn tín ngưỡng cũng không tính là gì.
Lấy tốc độ mỗi nửa ngày một quả Bản Nguyên như bây giờ, chỉ cần cho hắn vài ngày, tùy tiện có thể lấy ra đủ 50 ngàn tín ngưỡng.
Tuy bản thân không thể giao dịch sức mạnh tín ngưỡng nhưng hắn lại có thể cầm mảnh nhỏ quy tắc đã ngưng tụ xong đổi với quốc vương khác, chuyển thành đạo cụ gia tăng tín ngưỡng.
Chỉ cần áp dụng cái giá rẻ một chút, hắn tin tưởng những quốc vương kia sẽ cực kỳ hoan nghênh.
- Kế tiếp, chỉ cần chờ lãnh chúa trong công quốc tăng lên thôi.
Lâm Hữu yên lặng thầm nghĩ.
Sau đó, hắn tùy tiện mở giao diện nhiệm vụ công quốc, nhìn thoáng qua nhân số báo danh.
Mạnh thật!
Cả công quốc có hơn một trăm lãnh chúa cấp bảy thì có tám mươi người báo danh, lại còn không ngừng gia tăng.
Hắn lật xem danh sách một chút, rất nhanh đã tìm được Ngụy Quân, lãnh chúa thành Mặc Uyên và Mạnh Thanh An, lãnh chúa thành Song Diệp ở bên trong danh sách.
Hai người này, một người xem như cấp dưới của hắn, còn một người lại là lão hàng xóm hơn một năm qua, so sánh với những lãnh chúa khác, tự nhiên sẽ khiến hắn tin tưởng hơn một chút, hiện giờ cũng đã đến lúc nên bồi dưỡng bọn họ.
Cho nên Lâm Hữu suy tư một lát, trực tiếp phân phối hai vị trí trong danh sách cho bọn họ, còn tám vị trí còn lại để cho Duẫn Thiên Ca tới quyết định.
Sau đó, hắn rời khỏi tàng cây Đại Thụ Thế Giới tiếp tục bận rộn.
Cùng lúc đó, bên trong thành Song Diệp, ở rất gần thành Hoàng Sa.
Mạnh Thanh An đang ngồi trong phòng hội nghị, khẩn trương chờ đợi cũng nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là chợt nhảy dựng từ trên ghế lên.
- Chọn! Ta được chọn rồi! Thật tốt quá!
Mạnh Thanh An hưng phấn hô to, cả người run rẩy, tâm trạng kích động bộc lộ trong lời nói.
Trạng thái mừng rỡ như điên kia của hắn, lập tức khiến đám thủ hạ hai bên hoảng sợ.
- Lãnh chúa đại nhân, chuyện gì đã khiến ngài vui vẻ như vậy?
Một vị lão giả không nhịn được hỏi.
- Chuyện tốt, là chuyện rất tốt! Truyền lệnh của ta xuống, từ hôm nay trở đi, thành Song Diệp miễn thuế một tháng!
……..
Thời gian qua thật sự nhanh.
Đảo mắt một cái, đã ba ngày đi qua.
Trong ba ngày ngắn ngủi này, toàn thành đã vận dụng lực lượng, xây dựng xong khu vực chính của cung điện ở ngay trung tâm rừng rậm, sừng sững bên cạnh lãnh địa của Lâm Hữu.
- Bệ hạ, nên xuất phát rồi.
Sáng sớm, trong tiếng trống vang dội, Tiết Trường Quý mang theo một đội danh dự dài dằng dặc đi tới bên ngoài lãnh địa của Lâm Hữu, hàng người này kéo dài từ đầu đường đến tận cuối phố.
Khung cảnh náo nhiệt khiến cho vô số cư dân lãnh địa tụ tập qua đây, đứng ở xa xa bên đường vây xem.
Một đám trẻ nhỏ đang đuổi nhau đùa giỡn trên đường, trên người chúng nó xúng xính quần áo đẹp chỉ được diện trong những ngày Tết.
Mà ở bên trong lãnh địa.
Lúc này, Lâm Hữu đang bị mấy quản sự và một đám người hầu hạ bao vây xung quanh, trên tay mỗi người đều cầm các loại vật phẩm, ai nấy đều lui tới vội vàng trong lãnh địa.
- Nhanh lên đi.
Hắn mở ra hai tay, được một đám người hầu hạ mặc vào một bộ long bào màu tử kim, đỉnh đầu đội vương miện màu vàng, thoạt nhìn cả người uy nghiêm hơn rất nhiều.
- Mau mau mau, chuyển tất cả những thứ không liên quan đi, đừng để trễ giờ.
Từ Trung ở một bên không ngừng hò hét, chỉ huy đám thủ hạ đẩy nhanh động tác.
Những người hầu kia nghe vậy, tốc độ lại nhanh hơn, vội vàng sửa sang dung nhan, chỉnh lại phần đuôi vạt áo cho Lâm Hữu.
Rất nhanh, mọi việc đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Hắn được một đám người vây quanh rời khỏi lãnh địa, dung nhập vào bên trong đội danh dự bên ngoài.
- Khởi giá!
Cùng với một tiếng la lớn, Lâm Hữu ngồi cỗ xe của Hoàng đế chậm rãi lên đường.
Ngay tức khắc, tiếng trống vang dồn dập, tiếng pháo mừng râm ran, cả đội ngũ từ từ bước vào cung điện đã được xây dựng xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận