Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 117: Xây Dựng Vòng Phòng Hộ Lãnh Địa

Một giây sau, một viên tinh thạch màu đen lớn chừng ngón cái đã xuất hiện trong tay hắn. Thì ra là ngưng tụ ma năng giả thuyết, thực thể hóa thành tinh thạch, như thế có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Nói như vậy, chờ sau này lãnh địa của hắn phát triển lớn mạnh, chẳng phải là sẽ có thể thông qua giao dịch trong lãnh địa, đổi thành ma năng?
- Đương nhiên, ma tinh chỉ là một cách mà thôi, ngươi thích dùng phương thức gì giao dịch cũng được.
Chu Mục Viễn nói tiếp.
- Đã như vậy, vậy trước tiên cho ta năm trăm đơn vị đi.
Năm trăm đơn vị, chính là hai ngàn năm trăm ma năng.
Tuy Lâm Hữu muốn mua nhiều một chút dự bị, nhưng hai ngày này vì mở rộng binh chủng cấp 6 đến 50 cái, hắn đã tiêu gần hết số ma năng kiếm được, chỉ còn lại hơn ba ngàn điểm mà thôi.
Giao dịch xong bột phấn ma pháp, Lâm Hữu lại tốn năm trăm ma năng.
Lấy một chút ma năng, mua từ Chu Mục Viễn năm trăm cân gạo, dùng để làm “Tiền công” cho lĩnh dân xây dựng lãnh địa, cũng thuận tiện thay đổi khẩu vị cho mình.
Khoan hãy nói.
Gia hỏa này mang theo hàng vẫn rất đầy đủ, ngay cả gạo cũng có.
Nhìn ra được là phân phối đến một lãnh địa màu mỡ, trong thời gian ngắn như thế đã chiêu mộ nhiều binh chủng như vậy, còn chạy ra ngoài buôn bán.
So với Lâm Hữu hoàn toàn là một trời một vực, không thể so sánh.
Kiếm được ma năng, trên mặt Chu Mục Viễn cũng treo đầy ý cười.
- Ta thấy huynh đệ ngươi khẳng khái như thế, vậy ta sẽ cung cấp cho ngươi một tin tức miễn phí.
- Tin tức gì?
Lâm Hữu thu vật liệu vào không gian cá nhân, lần nữa nhìn về phía Chu Mục Viễn.
Chu Mục Viễn hắng giọng một chút, cúi đầu thần bí nói:
- Nghe nói, cho dù gia nhập công quốc, lãnh chúa trong cùng một công quốc cũng có thể giết chóc lẫn nhau, quy tắc này phía trên cũng ngầm cho phép.
- Cái này... Chẳng lẽ bọn họ không sợ công quốc náo động sao?
- Sợ? Tại sao phải sợ, ngươi biết mỗi ngày có bao nhiêu lãnh chúa buông xuống trên đại lục này không? Nói câu khó nghe chút, trên này đại lục này, không đáng giá tiền nhất chính là lãnh chúa!
- Điều này cũng đúng.
Lâm Hữu không ngừng gật đầu.
Lập tức, hắn lại mặt mũi tràn đầy cổ quái nhìn về phía Chu Mục Viễn.
- Ngươi nói cho ta biết những thứ này, không sợ bây giờ ta sẽ giải quyết ngươi sao?
- Đừng.
Chu Mục Viễn hít một hơi:
- Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm đúng không? Sau này có cơ hội, còn có thể cùng nhau hợp tác khai thông con đường buôn bán, tính thế nào cũng tốt hơn trực tiếp động thủ đúng không?
- Xem ra ngươi cũng đến có chuẩn bị.
Trên mặt Lâm Hữu một lần nữa treo lên ý cười.
Lời nói mới rồi, hắn thật ra cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.
Bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, cho dù hắn thật có thể giải quyết hết đối phương thì chỉ sợ cũng phải tổn thất không ít binh chủng, lại còn cuốn thành Hoàng Sa vào trong đó.
Trong thời kỳ phát triển mấu chốt nhất này, có chút được chả bằng mất.
Đối phương đã có thể xuyên qua sa mạc đi vào nước Đại Hoang, hiển nhiên cũng có chút bản lĩnh ở trên người.
Huống chi giống như Chu Mục Viễn nói.
Lúc đầu, hắn cũng định đả thông con đường kinh doanh giữa hai nước, có một hàng xóm như vậy ở đây, ngược lại sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
………..
Không thể không nói, Chu Mục Viễn này làm người thật vô cùng khôn khéo.
Mọi chuyện đều suy tính được chu toàn như thế, mà lá gan cũng đủ lớn.
Còn thật không hổ là làm thương nhân.
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu nhất thời nở nụ cười:
- Hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Chu Mục Viễn cũng nhếch miệng cười nói.
Cứ như vậy, hai người bọn họ cũng coi là đã đạt thành chung nhận thức.
Lại trên đường nói chuyện phiếm một lúc, sau đó Chu Mục Viễn tạm biệt Lâm Hữu, tiếp tục đi vào trong nước Đại Hoang.
Mà trước khi đi, hắn ta còn lưu lại liên hệ cá nhân với Lâm Hữu, hẹn nếu sau này có cơ hội sẽ cùng nhau hợp tác.
Còn về đối phương có tiết lộ vị trí lãnh địa của hắn ra ngoài hay không.
Lâm Hữu hoàn toàn không lo lắng.
Không nói trước nơi vắng vẻ như thế sẽ có người đến hay không, cho dù thật sự có người đến, hắn cũng hoàn toàn không sợ, trừ phi xuất hiện lãnh chúa cấp 7 trở lên.
Nhưng lãnh chúa cấp 7 trở lên thật sẽ để ý đến nơi rách nát này của hắn sao?
Lãnh địa người ta thu nhập một ngày chỉ sợ còn được nhiều hơn hắn mệt gần chết vài ngày.
- Được rồi, đi thu thập ma năng trước, xây dựng vòng phòng hộ lên rồi lại nói.
Bột phấn ma pháp xây dựng vòng phòng hộ cuối cùng đã tới tay, Lâm Hữu cũng không còn tâm tư suy nghĩ lung tung.
Trấn an lĩnh dân xung quanh một chút, sau đó mang theo một nửa binh chủng cấp 6 tiến vào sa mạc, săn giết ma thú thu thập ma năng.
Mãi cho đến tới gần buổi chiều.
Hắn mới thu thập đầy đủ hai ngàn năm trăm điểm ma năng để xây dựng vòng phòng hộ, vội vàng chạy về trong lãnh địa.


Tài liệu xây dựng vòng phòng hộ lãnh địa đã đầy, xin hỏi có muốn xây dựng không?

- Xây dựng!
Lâm Hữu kích động trả lời.
Một giây sau, một mảnh ánh sáng loé lên, bốn góc xung quanh lãnh địa phân biệt xuất hiện một tòa tháp nhọn khắc rõ đường vân huyền ảo.


Tên binh chủng: Vòng Phòng Hộ Lãnh Địa



Giới thiệu kiến trúc: Lúc lãnh địa bị công kích sẽ tự động mở ra, bảo hộ lãnh địa, hiệu quả cực mạnh, cấp bậc lãnh địa càng cao thì tiêu hao càng lớn, cần bổ sung năng lượng.



Bổ sung năng lượng tiêu hao: (cấp bậc lãnh địa x1000) ma năng / lần

Nhìn thấy thuộc tính kiến trúc trước mắt, Lâm Hữu cuối cùng thở dài nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, sau này ra ngoài, hắn cũng không cần phải lo lắng vấn đề an toàn lãnh địa.
Cho dù lãnh địa bị công kích thì hắn cũng có đầy đủ thời gian gấp trở về.
Tuy phí bổ sung năng lượng hơi cao một chút, nhưng so với an nguy của lãnh địa thì không đáng kể chút nào, tốn là vẫn phải tốn.
Lập tức, hắn lại đi tới dưới gốc Đại Thụ Sinh Mệnh, xem xét tình huống thu thập vật liệu thăng cấp lãnh địa.
Đi qua khoảng thời gian này không ngừng thu thập, mỏ sắt, còn có mỏ đồng cơ bản đã đạt tới một ngàn năm trăm đơn vị đủ để thăng cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận