Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 396: Ma Thú Náo Động Đã Được Giải Quyết, Có Thể Tới Bí Cảnh Thánh Vực Rồi!

- Là vệ đội tuần tra của thành Hoàng Sa!
- Hình như người mang đội là Từ quản sự!
- Từ quản sự? Có phải là người đứng thứ hai thành Hoàng Sa không? Sao hắn lại đến đây?
- Nghe nói hắn chính là nhân vật lớn chuyên môn phụ trách phương diện quản lý và điều động nhân viên trong thành, hơn nữa rất được lãnh chúa coi trọng.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn?
Nhóm dân chúng đều nghị luận, đều bị trận thế to lớn này dọa sợ không nhẹ.
Một đám tránh đường, sợ va chạm vào Từ Trung và đội ngũ phía sau hắn.
Hai chị em nhà kia cũng chưa từng gặp nhân vật lớn như vậy.
Dưới kinh hoảng, hai người ấy cũng lập tức đi theo đám người kia trốn sang một bên, không dám tới gần chút nào.
Không ngờ, dường như nhân vật lớn kia lại tập trung vào khu vực bên này của bọn họ, sau khi hắn nghe vệ binh bên người thì thầm vài câu, đã lập tức mang đội vây quanh chỗ bọn họ đứng.
Chuyện này đã khiến bọn họ và cả dân chúng bên cạnh bị dọa sợ chết khiếp, còn cho rằng mình đã làm sai chuyện gì.
- Ai là Hoàng Miện?
Từ Trung ngồi trên lưng ngựa, nhìn thoáng qua đám người bên dưới một vòng.
Người bị ánh mắt hắn quét đến đều cảm thấy tim đập dồn dập, tránh đi tầm mắt.
Chỉ có hai chị em kia, hiện giờ đôi môi đã trắng bệch, hai chân mềm nhũn, bối rối vô cùng. Bởi vì cậu em trai tên là Hoàng Miện!
Người chị gái đâu dám nghĩ nhiều, đã lập tức kéo cậu em trai ra phía sau, gắt gao bảo vệ.
Hành động ấy quá mức rõ ràng, cũng lập tức hấp dẫn ánh mắt Từ Trung đi tới còn khiến trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Không còn cách nào khác, bởi vì tiểu gia hoả này thật sự quá trẻ, thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi.
Nhưng hắn không quên những lời lãnh chúa đại nhân vừa dặn dò, chỉ thấy hắn xoay người một cái nhảy khỏi lưng ngựa, mang theo mấy vệ binh với khí thế bất phàm đi vào trước mặt hai chị em kia.
Những người khác thấy vậy, lập tức kinh hoảng tản ra bốn phía, trực tiếp để lộ ra hai chị em kia, cũng khiến cả người bọn họ run lên.
Phù phù!
Hai chân người chị gái mềm nhũn, cô ấy quỳ rạp xuống đất.
- Đại nhân, em trai tôi còn nhỏ, van xin ngươi hãy buông tha cho nó, muốn bắt thì cứ bắt ta đi! Ta nguyện ý gánh tội thay cho em trai của mình!
Cô ấy vừa cầu xin vừa khóc thật thảm thiết. Cô ấy thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng cô ấy và em trai vừa tới nơi này, sao đột nhiên lại phạm tội, còn đưa tới một nhân vật lớn như vậy.
Nếu như bị người ta bắt về, chỉ sợ mạng cũng không giữ được.
- Ách... Ta đâu có nói muốn bắt các ngươi.
Giọng bất đắc dĩ của Từ Trung vang lên.
Người chị gái ngừng lại động tác một chút, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Từ Trung chậm rãi nói:
- Lãnh chúa đại nhân lệnh cho ta đến đây tìm một người tên là làm Hoàng Miện, mời hắn tới Tiệm Thuốc của thành chúng ta làm dược tề sư, chắc người nọ chính là em trai cùa ngươi?
Nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua cậu em trai đứng phía sau cô gái nọ.
- A..... Mời em trai ta?
Người chị gái sững sờ, trên khuôn mặt dơ bẩn vô cùng của cô tràn đầy khó hiểu.
Vẻ mặt những người bên cạnh cũng đầy ngạc nhiên, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Từ Trung lại tự mình tới mời một thiếu niên nông thôn.
Chẳng lẽ hắn có chỗ nào đó hơn người?
Nhưng mặc kệ bọn họ nhìn thế nào, cậu bé kia vẫn chỉ là một tiểu tử non nớt chưa trải sự đời thôi, khiến bọn họ lại càng thêm khó hiểu.
Nhưng Từ Trung cũng không cho bọn họ cơ hội nghĩ nhiều, hắn trực tiếp nói với hai chị em nọ:
- Thế nào? Có hứng thú đến làm việc trong Tiệm Thuốc của chúng ta hay không?
- Lãnh chúa đại nhân thật sự muốn ta tới làm dược tề sư trong Tiệm Thuốc?
Cuối cùng lúc này, cậu em trai phía sau người chị gái nọ cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nói thật, đến bây giờ hắn vẫn không dám tin tưởng chuyện này.
- Ngươi tên là Hoàng Miện, 16 tuổi, đúng không?
Từ Trung hỏi ngược lại.
- Đúng là ta.
Hoàng Miện ngây ngốc gật đầu.
- Vậy đúng rồi, nếu hai vị không ngại, vậy cứ đi theo ta, ta đưa hai người đi rửa mặt trước đã, cũng thuận tiện ăn một chút gì đó rồi sắp xếp và bàn chuyện của Tiệm Thuốc sau.
Từ Trung làm người rất khôn khéo, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra hai chị em này rất khó khăn, cho nên lập tức tung cành ô-liu.
Hai chị em nọ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời, rồi gật đầu như gà con mổ thóc trả lời:
- Được, chúng ta đi!
Cứ như vậy, hai người được nhóm vệ binh hộ tống, đi theo Từ Trung rời khỏi.
Đám người ở lại bắt đầu bàn tán, vẻ mặt một đám đầy ngạc nhiên và nghi hoặc.
Sau đó không bao lâu, Lâm Hữu đang ở bên trong lãnh địa nhận được tiếng nhắc nhở báo đã gia tăng nhân viên trong Tiệm Thuốc, hắn ấn mở nhìn, quả nhiên Hoàng Miện kia đã trở thành một nhân viên trong tiệm.
- Hiệu suất làm việc của Từ Trung rất nhanh.
Lâm Hữu mỉm cười.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó ấn vài cái ngay trên giao diện, giao quyền chiêu mộ nhân tài trong quán rượu cho Từ Trung, để hắn là người phụ trách điều phối sắp xếp.
Cho tới nay, Từ Trung vẫn luôn phụ trách điều động nhân viên trong thành, Lâm Hữu cũng yên tâm giao cho hắn.
Chờ sau này khi cấp bậc của quán rượu được nâng cao, chiêu mộ được càng nhiều nhân tài cấp cao, lãnh địa cũng có thể phát triển nhanh hơn.
- Lãnh chúa đại nhân, ta có việc bẩm báo.
Lúc này, đột nhiên bên nghoài lãnh địa truyền đến một âm thanh, là giọng nói của Từ Trung, chắc là đến báo cáo tình huống trong Tiệm Thuốc.
Lâm Hữu tắt giao diện, trực tiếp đi ra ngoài.
...
Thời gian qua thật sự nhanh, đảo mắt một cái là năm ngày đi qua.
Ngay khi Lâm Hữu đang ra sức phát triển lãnh địa, thì một tin tức phá vỡ sự bình tĩnh trên kênh nói chuyện.
- Các anh em! Ta vừa qua nhìn một chút, ma thú náo động đã được giải quyết, có thể tới Bí Cảnh Thánh Vực rồi!
Đã được giải quyết?
Lâm Hữu đang tưới nước cho vườn rau lãnh địa, lập tức ngừng động tác trong tay, ấn mở kênh xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận