Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 251: Bắt Lấy Gian Tế

Nhưng giây tiếp theo, một tiếng quát lớn tựa như sấm sét lại truyền đến.
- Chết cho ta!
Chỉ nghe một tiếng nổ “Ầm vang”.
Hư không chỗ hắn ta nứt toác, khiến cho hắn ta lần thứ hai phải lộ ra thân hình.
Căn bản không cho hắn ta một chút cơ hội phản kháng
Một cỗ lực lượng cuồn cuộn không ngừng, đã hoàn toàn phong tỏa bốn phía xung quanh hắn ta, giống như một đôi tay vô hình đang bóp chặt yết hầu, gắt gao đóng đinh hắn ta ở phía trên không trung. Và như vậy, mặc cho hắn ta liều mạng giãy dụa, cũng không cách nào nới lỏng được nửa phần.
Ngược lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ lực lượng kia càng ngày càng cuồng bạo, càng ngày càng điên cuồng xông thẳng vào trong cơ thể hắn ta, khiến thân thể nhanh chóng bành trướng lên.
- Thánh Diệu! Để người sống!
Lúc này, chủ thành bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng la đầy lo lắng.
Nhưng Thánh Diệu Vương đang phẫn nộ vô biên đâu chịu bỏ qua, ánh sáng cả người bùng nổ, hắn nâng lên cánh tay nắm chặt hư không.
- Phanh!
Chỉ trong nháy mắt thân thể quốc vương Lưu Hỏa đã nổ thành một màn mưa máu, máu tươi vẩy khắp trời cao!
Cảnh tượng này khiến cho cõi lòng đám lãnh chúa bên dưới hung hăng chấn động.
Thậm chí lão giả vừa la lên hồi nãy, khí thế cả người không kém Thánh Diệu Vương bao nhiêu, cũng phải ngừng chân lại, bất đắc dĩ nhìn không trung.
Chỉ một kích! Đã thoải mái giết chết một vị quốc vương cấp mười!
Hình ảnh kia mang đến rung động, tuyệt đối không gì sánh kịp.
Kể cả Lâm Hữu đi theo đằng sau đội ngũ kỵ sĩ mặc áo giáp vàng, cũng bị một màn này làm cho hoàn toàn kinh sợ, cả người cứ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Hung thủ phong tỏa khu vực.
Một vị quốc vương cấp mười thực lực cường đại vô biên.
Đã chết như vậy?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không dám tin đây là sự thật.
Nhưng tiếp ngay sau đó, lại là kích động và vui sướng tràn ngập đáy lòng.
Hắn thật sự đã làm được!
Tuy không phải tự tay hắn làm, nhưng hắn được tận mắt nhìn thấy hung thủ phong tỏa khu vực, kẻ muốn đẩy hắn vào chỗ chết kia, đền tội.
Tâm trạng vui sướng vô cùng này thật khó diễn tả bằng lời.
Tảng đá lớn vẫn một mực đè trước ngực, cũng theo một màn này hạ xuống, khiến cho cả người hắn trở nên quá đỗi nhẹ nhàng, hắn lại không nhịn được thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
Mà đúng lúc này, một đợt gió nhẹ thổi qua.
Màn mưa máu trên bầu trời kia dần dần tan đi, lộ ra bên trong một miếng tinh thể sáng vạn trượng, nó đang yên lặng lo lửng trong không trung.
Mảnh tinh thể nọ không lớn, đại khái chỉ có kích cỡ bằng một bàn tay, nhưng hình thái không ngừng biến hóa, hình như như bản thân nó tự có sinh mệnh vậy.
Nó lập tức hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.
- Đây là... Mảnh nhỏ Thần cách!
Kỷ Tinh Hà bên cạnh Lâm Hữu hô nhỏ một tiếng, trong mắt toát ra khát vọng nồng đậm.
Một quốc vương như hắn còn vậy, càng đừng nói tới đám lãnh chúa cấp chín vừa chạy tới nơi này. Một đám ánh mắt nóng cháy, chỉ hận không thể trực tiếp xông lên chém giết cướp đoạt mảnh nhỏ nọ.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thánh Diệu Vương đang đứng thẳng trong hư không, lại lập tức yên ổn xuống.
Muốn cướp thứ đó từ trên tay cường giả cấp mười một, khác nào bọn họ không muốn sống nữa?
- Đây chính là mảnh nhỏ Thần cách ư?
So với những người khác, Lâm Hữu ngược lại không có quá nhiều khát vọng với thứ này, nếu có chỉ là tò mò đánh giá mà thôi.
Dù sao những loại thần vật kiểu này, kể cho người ta nguyện ý cho hắn, chỉ tổ đưa tới họa sát thân mà thôi, huống chi hiện giờ nó cũng chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Trừ phi ngay bây giờ hắn có thể đạt tới cấp chín.
Nếu không vẫn không nên suy nghĩ lung tung thì tốt hơn.
Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thánh Diệu Vương vung bàn tay to lên, thu hồi mảnh nhỏ Thần cách.
Vị lão giả vừa lên tiếng ngăn lại kia cũng đạp hư không đi tới trước mặt Thánh Diệu Vương, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
- Ai, Thánh Diệu lão đệ, ngươi không nên giết hắn đi, ít nhất cũng nên để hắn sống sót tới lúc ép hỏi ra tin tức đại lục Nguyên Sát lại nói sau.
Mặc dù khí thế cả người vị lão giả này không bằng Thánh Diệu Vương, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Có lẽ lão chính là người phụ trách đóng ở chủ thành này.
Thánh Diệu Vương thấy lão giả, hừ lạnh một tiếng:
- Không giết hắn, ta khó tiêu tan mối hận trong lòng, cho hắn chết nhanh như thế đã là may mắn cho hắn rồi!
- Được rồi, dù sao kết cục cũng định rồi, chuyện quan trọng hơn tiếp theo vẫn là bẩm báo chuyện này lên trên, xem nhóm đại đế nói như thế nào.
Hiển nhiên, lão giả cũng hiểu tính tình của Thánh Diệu Vương, không dây dưa quá nhiều trên chuyện hồi nãy nữa.
Thánh Diệu Vương nghe tục danh đại đế, cũng thu liễm biểu cảm trên mặt lại, nói:
- Cũng tốt, ta đang có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, cùng nhau qua đi.
Nói xong, hai người tùy tay xé rách không gian, biến mất ở trong mắt mọi người.
Mà trước khi đi, Thánh Diệu Vương cũng triệu hồi đoàn kỵ sĩ mặc áo giáp vàng của lão, chỉ để lại mấy người Kỷ Tinh Hà và Lâm Hữu, ngơ ngác đứng thẳng tại chỗ.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về chuẩn bị. Trải qua chuyện này, sợ là trên đại lục sắp biến thiên rồi.
Sắc mặt Kỷ Tinh Hà trầm thấp nói.
- Biến thiên? Chẳng lẽ là phải...
Kỷ Vân Sương muốn nói lại thôi, trong đôi mắt đẹp chợt xuất hiện ra tia hoảng sợ nhàn nhạt.
Đúng vậy.
Nếu đại lục Nguyên Sát đã dám làm tới loại trình độ này, cơ hồ có thể nói bọn họ đã công khai tuyên chiến với đại lục Nguyên Thủy.
Chỉ cần là người hơi chút thông minh, đều biết kế tiếp sẽ xảy ra loại chuyện gì.
Lâm Hữu tự nhiên cũng biết.
Cho nên hắn cũng không có tâm trạng ở lại tạo mối quan hệ với Kỷ Tinh Hà, sau khi tạm biệt hai người, hắn vội vàng chạy về trong chủ thành.
Mà chuyện về gian tế đại lục Nguyên Sát, đến đây cũng tạm thời khép lại.
………….
Trên kênh nói chuyện phiếm, có người nhắn lên một tin:
- Nghe nói chưa? Gian tế của thế giới Nguyên Sát bị tìm được rồi!
- A? Nhanh như vậy? Là ai tìm được?
- Hình như là quốc vương vương quốc Thánh Diệu tìm được, hơn nữa ngươi có biết gian tế là ai không? Nói ngươi tuyệt đối không thể tin được.
- Ai ngươi thật là…! Loại chuyện này còn nhân tiện thừa nước đục thả câu, nói mau nói mau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận