Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1318: Đại Đế Vạn Giới Tìm Đến

- Vậy thì tốt, ta sẽ đi liên hệ bên kia, truyền đạt tin tức này lên trên, chắc là không tới nửa tháng người ở phía trên sẽ có thể chạy tới, cùng lắm để cho lãnh chúa Hạ Giới kia sống thêm mấy ngày thôi.
Vị trưởng lão này thấy Minh Chủ cũng nói như vậy, cũng không nói nhảm nữa, sau khi cáo lui thì vội vã rời khỏi đại điện, đi ra ngoài truyền đạt tin tức.
……
Ở một bên khác.
Ngoài Đông Cực Ma Vực.
Lâm Hữu cũng không biết rằng điện Vạn Thần và Diệt Thần Minh đã bắt đầu triển khai một loạt biện pháp nhằm vào hắn, chuẩn bị kéo ngoại viện tới hỗ trợ.
Sau khi lên tới Chuẩn Thần cấp 7, hắn cũng đi ra ngoài xem xét tình huống của những nô lệ bán nhân kia.
- Bái kiến đại nhân.
Các nô lệ này đang xây dựng nhà gỗ trong rừng rậm nhìn thấy hắn thì lập tức ngừng công việc trong tay, nhao nhao chạy tới.
Bọn hắn là bán nhân loại, yêu cầu đối với hoàn cảnh sinh hoạt cũng không cao, cho nên lựa chọn xây dựng nhà gỗ trong rừng rậm làm chỗ nghỉ lại.
Nói này cách cửa vào tương đối gần nên bất cứ lúc nào cũng có thể hưởng ứng bọn người Lâm Hữu triệu hoán, khi có người đưa vật tư tới còn có thể lập tức xuất hiện.
- Các ngươi có ai biết tính toán không?
Lâm Hữu nhìn lướt qua ba mươi mấy nô lệ xanh xao vàng vọt trước mặt, nói.
- Đại nhân, ta biết.
Một nô lệ trong đó đứng dậy.
Lâm Hữu nhìn về hướng âm thanh phát ra, phát hiện chính là một trong mấy thiếu niên tràn ngập cừu hận đối với lãnh chúa ngày hôm qua.
- Rất tốt, vậy sau này có người đưa vật tư tới, chuyện tính toán sẽ giao cho ngươi, có gì không rõ cứ hỏi ta.
- Vâng!
Thiếu niên lập tức lớn tiếng đáp lại.
Các bán nhân thì đều quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Sau khi trải qua gần nửa ngày quen thuộc, bọn hắn đã biết Lâm Hữu chính là chủ nhân nơi này.
Có thể được hắn trọng dụng thì ít nhất địa vị cũng sẽ cao hơn những nô lệ khác một chút.
- Đúng rồi.
Lúc này, Lâm Hữu đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Các ngươi là từ đâu bị bắt tới?
- Bẩm đại nhân, là từ bên phía Thần Quốc tới.
Thiếu niên cung kính trả lời.
- Thần Quốc? Đó là nơi nào?
Mặt của Lâm Hữu lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn đi tới Thần Vực lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này, vừa nghe đã biết là một nơi khó lường.
- Đại nhân thứ tội, thật ra thì chúng ta cũng không hiểu nhiều về Thần Quốc, chỉ nghe nói đó hình như là một quốc gia do một vị Đại Thần Minh cường đại nào đó thành lập, vô số Thần Minh cư trú trong đó, là nơi rất nhiều lãnh chúa hướng tới.
- Quốc gia do Thần Minh thành lập à?
Ánh mắt của Lâm Hữu ngưng lại, lâm vào trong trầm tư.
Hắn đến Thần Vực đã được một đoạn thời gian, nhưng lại chỉ biết hiện tại mình đang ở địa khu phía đông của Thần Vực, thế lực lớn nhất quanh đây cũng chỉ là điện Vạn Thần và Diệt Thần Minh mà thôi.
Về phần nơi xa hơn một chút thì hắn không biết được, cũng chưa nghe bao nhiêu Lãnh Chúa nghị luận qua.
Như thế xem ra.
"Thần Quốc" này chắn chắn rất không đơn giản, thậm chí chắc là quốc gia do Thiên Thần Chủ Thần nào đó thành lập, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Xem ra sau này phải nghe ngóng tin tức phương diện này nhiều một chút mới được, tránh sau này không cẩn thận chọc phải phiền toái lớn.
Dù sao thì dựa vào thực lực của hắn bây giờ vẫn không có cách nào chống lại loại tồn tại cấp độ đó.
Hắn nghĩ xong, âm thầm ghi nhớ chuyện này, sau đó nói:
- Nếu các ngươi đã bị ta mua về thì chính là người của ta, chỉ cần giúp ta làm việc cho tốt thì ta là sẽ không bạc đãi các ngươi, những thức ăn này các ngươi lấy trước đi phân đi, ăn no mới có thể có sức làm việc.
Nói xong, hắn từ từ trong không gian cá nhân lấy ra thịt khô trước đó, trực tiếp chồng đến trước mặt bọn hắn.
Sau khi các nô lệ nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, có người bụng càng kêu lên ục ục.
Bọn hắn làm nô lệ, đương nhiên không được đối đãi như người bình thường.
Cho nên bình thường lấy được đồ ăn cơ bản đều chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh mà thôi, nơi nào thấy qua nhiều thịt như vậy?
Bọn hắn nhìn thoáng qua Lâm Hữu, lại chần chờ một lát, cuối cùng bọn hắn cũng nhịn không được nữa, nhao nhao xông lên cầm lấy một miếng thịt cắn từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Lâm Hữu nhìn thấy bọn hắn vừa rơi lệ vừa ra sức cắn thịt ăn, có thể nghĩ trước đó bọn hắn đã sống thê thảm cỡ nào.
- Sau khi ăn xong lại tiếp tục làm việc đi.
Lâm Hữu không nói thêm gì, sau khi nói vừa dứt câu thì quay lưng rời khỏi.
Có một số việc cũng không cần nói quá nhiều.
Ngươi đối xử tốt với người khác, người khác đương nhiên cũng có thể cảm nhận được.
Cũng giống như những nô lệ bán nhân này chỉ dừng lại có thể làm cho bọn hắn ăn no đồ ăn mà thôi, sự e ngại đối với Lâm Hữu cũng dần dần biến thành kính sợ.
Sau khi ăn xong, bọn hăn bắt đầu càng thêm cố gắng làm việc.
Toàn bộ trong ngoài rừng rậm tràn ngập từng bóng người bận rộn.
Trong chớp mắt, lại thêm năm ngày qua đi.
Ngay khi bọn người Lâm Hữu và ba người Long Uyên đang thảo luận tiếp theo nên làm gì thì ngoài lãnh địa của bọn hắn đột nhiên nghênh đón một nhóm khách, mười lãnh chúa phong trần mệt mỏi đi tới.
- Long Uyên, Thiên Khung, cuối cùng ta cũng tìm được các ngươi!
Lãnh chúa cầm đầu một khí thế không kém nhìn thấy hai người Long Uyên và Thiên Khung thì lập tức kích động tiến lên chào hỏi.
Mà bọn người Long Uyên vừa đi ra khỏi lãnh địa thì là hai mắt mở to, vô cùng ngoài ý muốn nhìn những người vừa xuất hiện này.
- Là các ngươi! Các sao ngươi cũng tới đây?
Không sai.
Mười lãnh chúa vừa đến chính là các Đại Đế ở trong Vạn Giới!
Hơn nữa có không ít người còn nhận biết Long Uyên và Thiên Khung, lập tức giống như lão hữu gặp mặt, kích động ôm chặt nhau.
Lâm Hữu chạy tới sau cũng cũng vô cùng ngoài ý muốn, hắn hoàn toàn không ngờ rằng chỉ một lần lại có nhiều Đại Đế Vạn Giới đến như vậy.
Thậm chí trong đó có rất nhiều gương mặt quen hắn từng thấy qua.
- Có thể lại nhìn thấy các ngươi thật sự là quá tốt! Ta còn tưởng rằng các ngươi đều chết rồi.
Thiên Khung cảm khái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận