Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 765: Nhưng Muốn Giết Một Người Ở Bên Trong Nhiều Người Như Vậy... Vẫn Rất Dễ Dàng

Huống chi hiện giờ bọn họ có nhiều người như vậy, dù thực lực của một mình Lâm Hữu có mạnh hơn nữa thì làm sao?
Chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng một mình có thể đối nghịch với nhiều người như vậy?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta kiêu ngạo.
- Nghe nói muốn sử dụng cơ thạch trận cần phải nộp tài nguyên cho các ngươi?
Lâm Hữu bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, ngươi muốn làm như thế nào?
Sắc mặt người đàn ông mặt sẹo đầy vẻ ngạo nghễ.
Đương nhiên hắn ta biết hai trận doanh khác đang đợi cái gì, trong lòng tràn ngập khinh thường.
Nắm trong tay nhiều thuộc hạ lãnh chúa như vậy, lại sợ một lãnh chúa?
Kẻ nhát gan sợ phiền phức như thế, chỉ biết càng sống càng thụt lùi, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn.
- Không muốn như thế nào, nhưng trong đám này có mấy người là đồng tộc của ta, thả bọn họ ra đi.
Lâm Hữu đưa tay chỉ mấy lãnh chúa đang bị bao vây kia, có hai người trong đó lại là lãnh chúa Giới Nguyên Thủy.
Trên đại lục gặp đồng tộc bị bắt nạt, hắn có thể mặc kệ.
Nhưng ở bên ngoài, lại không phải tùy tiện người nào cũng có thể bắt nạt đến trên đầu Giới Nguyên Thủy bọn họ, nhất là ở Chiến Trường Vạn Giới!
Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bởi vì lời Lâm Hữu nói lại không phải thương lượng mong mặt sẹo đồng ý, mà là ra lệnh thẳng thừng.
Đối mặt với phe đối phương có nhiều người như vậy còn dám dùng giọng điệu như thế.
Quá kiêu ngạo bá đạo, chẳng lẽ hắn không sợ mình bị vây công?
- Ngươi muốn ta thả bọn họ?
Cắc mặt người đàn ông mặt sẹo dần dần trầm xuống.
Hành động này của Lâm Hữu không khác gì đang dẫm lên đầu hắn ta, đang dẫm nát uy tín của hắn ta rồi ném xuống đất, tùy ý giày xéo.
Một khi thực sự đồng ý, chắc chắn là uy tín của hắn mất sạch rồi.
Đến lúc đó hắn ta khiến đám lãnh chúa cùng hung cực ác kia tin phục kiểu gì, bảo bọn họ nghe hiệu lệnh của hắn ta kiểu gì?
Đây là điều mà hắn ta tuyệt đối không thể cho phép!
- Chẳng lẽ ta nói không đủ rõ ràng sao?
Lâm Hữu hỏi lại.
- Ngươi thật sự muốn đối nghịch với chúng ta?
Mặt sẹo lạnh lùng nói.
Âm thanh vừa rơi xuống, đám lãnh chúa trong đoàn đội liên minh dần dần hình thành xu thế vây kín, phong tỏa tất cả đường lui của Lâm Hữu.
Không khí cả khu vực cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Biến hóa này, lập tức khiến người hai trận doanh khác trở nên vui sướng, không nghĩ tới chuyện này lại phát triển theo hướng mà bọn họ mong muốn nhất.
Đoàn đội trận doanh và Lâm Hữu.
Bất kỳ bên nào trong hai phương này có hại, cũng là chuyện cực kỳ có lợi với bọn họ.
Thậm chí bọn họ chỉ hận hai bên không thể trực tiếp chiến tranh, tốt nhất là đánh thành ngươi chết ta sống, để bọn họ làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng chuyện khiến cho mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới chính là.
Đối mặt với đoàn đội liên minh bao vây, Lâm Hữu ở giữa lại đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Làm sao? Muốn dùng nhiều người bắt nạt ít người?
- Đúng thì làm sao, chẳng lẽ ngươi thực sự ngây thơ cho rằng, chúng ta sẽ đơn đả độc đấu cùng ngươi?
Tên mặt sẹo khinh thường nói.
- Dù thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của đám người chúng ta đâu, vẫn nên ngoan ngoãn giao tài nguyên ra đây, như vậy còn có thể bảo vệ cho các ngươi một mạng!
- Quả thật, dù ta có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của nhiều người như vậy.
Lâm Hữu lạnh nhạt nói:
- Nhưng muốn giết một người ở bên trong nhiều người như vậy... Vẫn rất dễ dàng.
Nói xong, khóe miệng Lâm Hữu hơi hơi cong lên, trên người bị bao phủ bơi một mảnh hồng mang nhàn nhạt.
Người đàn ông mặt sẹo vốn còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng lạnh toát, không biết từ khi nào một thanh chủy thủ đã xuất hiện ở phía dưới yết hầu của hắn ta.
Hàn quang chợt lóe!
- Cái gì!?
Sắc mặt người đàn ông mặt sẹo đột nhiên biến đổi, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, hắn ta bạo lui ra ngoài, né tránh một kích trí mệnh này, đồng thời mở ra kỹ năng bảo mệnh trên trang bị.
Thế nhưng, còn không chờ hắn ta kịp phản ứng lại, đột nhiên cảm thấy trước ngực tê rần.
- Phốc!
Âm thanh máu thịt bị xuyên thủng vang lên, truyền thật rõ ràng vào trong tai đám lãnh chúa.
Hai mắt tên mặt sẹo kia trợn tròn, nhìn chủy thủ màu đỏ vừa xuyên thấu qua lồng ngực của mình, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi.
Hắn ta chỉ cảm thấy sinh cơ trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn.
Yết hầu của hắn ta càng giống như bị bịt kín, không phát ra âm thanh gì.
Cuối cùng, hai mắt hắn ta tối sầm, ầm ầm té trên mặt đất.


Đánh chết lãnh chúa cấp tám của vị diện khác, đạt được 15,28 triệu ma năng, công huân chiến trường 7 điểm, tinh hoa lãnh địa cấp tám x1

Im lặng.
Cả trận địa đột nhiên im ắng một mảnh.
Mọi người trừng lớn con mắt, nhìn người đàn ông mặt sẹo nọ ngã vào vũng máu, cùng một binh chủng Xương Rồng Tròn đang đứng thẳng bên người hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến trong lúc nhất thời bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại.
Một hồi lâu sau, cũng có người hô nhỏ lên tiếng.
- Chết... Chết rồi?
- Ta không nhìn nhầm chứ?
- Thủ đoạn công kích quá quỷ dị!
- Như vậy cũng quá...
Trong lòng đám lãnh chúa các giới dấy lên một mảnh sóng to gió lớn.
Chỉ một chớp mắt, có thể dễ dàng miểu sát một lãnh chúa cấp tám, còn đánh chết dưới nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, nhiều tầng phòng hộ như vậy.
Phải biết rằng, người đàn ông mặt sẹo ấy có thể trở thành thủ lĩnh của đoàn đội liên minh, tự nhiên thực lực bản thân cũng cực kỳ cường đại, ít nhất là không yếu hơn Thanh Phượng bao nhiêu.
Nhưng ngay cả người như vậy cũng bị một kích miểu sát.
Thực lực của hung thủ sẽ khủng bố đến loại trình độ nào?
Đừng nói đám lãnh chúa trung lập, kể cả Thanh Phượng và thủ lĩnh trận doanh Nhân tộc, cũng bị một màn này khiến trong lòng vừa kinh hoảng vừa ngạc nhiên.
Bởi vì bọn họ phát hiện, mình vẫn quá mức xem nhẹ thực lực của Lâm Hữu, nhất là binh chủng vừa ra tay kia.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy binh chủng có năng lực ẩn nấp ám sát dũng mãnh như thế. Quả thực, nó còn khủng bố hơn binh chủng cấp chín nhiều lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận