Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 313: Chuyện Gì Vậy? Chẳng Lẽ Hắn Không Sợ Chết? Cũng Dám Tới Gần Quái Vật Kia!

Lúc này, cuối cùng cũng có lãnh chúa trên quảng trường trước cung điện phản ứng lại, bọn họ vội vàng cưỡi binh chủng phi hành của mình, lao nhanh lên trời cao.
Muốn thừa dịp trước khi lồng giam co rút hoàn toàn, chạy khỏi phạm vi hoàng cung.
Đám lãnh chúa khác có binh chủng phi hành thấy vậy, cũng noi theo, cưỡi lên binh chủng của mình và bay lên trời cao.
Nhưng giây tiếp theo, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười điên cuồng của quốc vương Nước Đại Nhạn.
- Ha ha ha... Muốn chạy trốn? Tất cả đều ở lại theo ta tới Giới Bỉ đi!
Sưu sưu sưu!
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên.
Đám lãnh chúa vừa bay lên không trung, đã bị xúc tu đầy trời từ xung quanh Hoa Bỉ Ngạn lao ra, thừa dịp bọn họ đang bối rối, trói buộc tất cả lại.
- Đến đây đi, đều trở thành một bộ phận của ta đi, đừng kháng cự.
Khuôn mặt quốc vương công quốc Đại Nhạn vặn vẹo, đối phương vừa cười điên cuồng vừa khống chế xúc tu kéo những lãnh chúa này về phía nhụy hoa Hoa Bỉ Ngạn.
Mà bên trong nhụy hoa kia, cũng bắt đầu xuất hiện một khuôn mặt vặn vẹo và hàng đống cánh tay rậm rạp, khiến da đầu đám lãnh chúa bên dưới run lên.
Bọn họ ở bên ngoài còn vậy, càng đừng nói tới lãnh chúa đang bị trói buộc.
Tất cả đều có khuôn mặt trắng bệch, đều đang liều mạng giãy dụa.
- Mau thả ta ra! Quái vật chết tiệt này!
- Không! Ta vẫn chưa muốn chết, ai tới cứu cứu ta!
- Cứu ta! Mau tới cứu ta!
Nhưng mặc kệ bọn họ la lên như thế nào, giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi trói buộc của xúc tu.
Đảo mắt một cái đã rơi vào bên trong nhụy hoa, bị vô số cánh tay bao phủ, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cuối cùng dần dần dung hợp thành một thể với nhụy hoa, không còn cả thi thể xương cốt.
Cả quá trình chỉ mất chừng nửa phút, khiến trong lòng những lãnh chúa còn lại rung động không thôi.
Phía trước có quái vật cấp mười, phía sau có lồng giam màu máu và thủy triều Zombie, tình cảnh hiện giờ của bọn họ như chim trong lồng, tiến thối lưỡng nan!
- Lâm Hữu lão đại, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chiếu theo tốc độ này, không kịp chờ tới giữa trưa, chúng ta đã bị quái vật này ăn tươi rồi.
Lạc Lỗi lo lắng nói, hắn trực tiếp biến thành kiến bò chảo nóng.
Mà ngay khi bọn họ đang tìm đối sách, từ các phương hướng trong hoàng cung vẫn liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Càng ngày càng nhiều lãnh chúa xông tới quảng trường bên này, làm cho cả quảng trường đều trở nên chật chội.
Nhưng lúc này bọn họ không còn tâm tư tranh đấu với nhau nữa, tất cả đều liều mạng ngăn cản rễ cây và Zombie xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Ngay cả Lâm Hữu cũng không may mắn thoát khỏi. Hắn chỉ có thể lệnh cho nhóm thực vật gia nhập vào chiến đấu, không để quái vật tới gần, đồng thời trong đầu nhanh chóng tự hỏi.
Dựa theo tình trạng hiện giờ, căn bản mấy người bọn họ không thể thoát khỏi lồng giam này.
Hơn nữa tốc độ co rút lại của lồng giam này cực nhanh, căn bản không thể kiên trì đến giữa trưa chờ truyền tống mở ra.
Nói cách khác, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm để cứu chính mình đó là tiêu diệt quốc vương công quốc Đại Nhạn, bản thể của Hoa Bỉ Ngạn!
Dù sao cũng phải chết, còn không bằng liều mạng một phen!
Mắt thấy lồng giam đã co rút lại được một nửa hoàng cung, rốt cục trong lòng Lâm Hữu cũng trở nên hung ác, hắn mang theo quân đoàn thực vật từ từ tới gần Hoa Bỉ Ngạn.
Hành động này lập tức khiến hai người Lạc Lỗi biến sắc.
- Lâm Hữu lão đại, ngươi muốn làm cái gì? Bên kia rất nguy hiểm!
Đâu chỉ nguy hiểm, lúc này xung quanh Hoa Bỉ Ngạn, đã sớm trải rộng xúc tu rậm rạp, chúng nó đang điên cuồng bay múa trong không trung.
Bất cứ lãnh chúa nào dám tới gần, đều bị đám xúc tu này bò lên, kéo vào bên trong nhụy hoa, biến thành lương thực cho Hoa Bỉ Ngạn.
Bây giờ đi qua đó chính là chịu chết!
- Nếu các ngươi sợ có thể tránh qua một bên trước. Có một chuyện, ta nhất định phải thử xem sao!?
Lâm Hữu không quay đầu lại, chỉ nói với hai người bọn họ. Hắn không hề có ý dừng lại.
Lạc Lỗi, Từ Hướng Đông nghe vậy, lại chần chờ một chút. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy khung cảnh đã loạn thành một đoàn trên quảng trường, cùng với lồng giam đang tiến lại gần bên này, rốt cục hai người ấy khẽ cắn môi, quyết định đi theo Lâm Hữu.
- Quên đi, dù sao ở lại cũng chết, ta tin tưởng Lâm Hữu lão đại!
- Ta cũng vậy!
- Tốt lắm, vậy các ngươi tự cẩn thận một chút, đừng để đám xúc tu này bò lên, ta không thể chú ý tới các ngươi được.
Lâm Hữu chỉ dặn dò một câu đơn giản, sau đó lại mang theo nhóm thực vật đẩy nhanh tốc độ, tiếp tục tới gần Hoa Bỉ Ngạn.
Hành động đi chịu chết kia lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám lãnh chúa khác.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ chết? Cũng dám tới gần quái vật kia!
- Chẳng lẽ hắn cho rằng mình có thể đối phó được quái vật cấp mười?
- Tên ngu xuẩn, không cần quan tâm tới hắn.
- Chúng ta vẫn nên tránh xa một chút thì hơn, coi chừng bị hắn liên lụy.
Mà ngay khi bọn họ đang bàn tán, Lâm Hữu đã sớm mang theo nhóm thực vật đi vào bên dưới đại điện.
Đối diện với hắn là đám xúc tu màu máu đang điên cuồng vặn vẹo trên không trung và khuôn mặt vặn vẹo của quốc vương Nước Đại Nhạn.
- Hả? Ngươi cũng muốn dung hợp thành một thể với ta ư? Vậy đến đây đi, cùng ta tiến vào thế giới Bỉ Ngạn! Ha ha ha...
Tiếng cười điên cuồng không phân nam nữ liên tục quanh quẩn bên tai.
Ngay lúc đó, tất cả xúc tu đang bay múa đều thay đổi phương hướng, bắn nhanh về phía Lâm Hữu, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn so với tất cả những loại ma thú Lâm Hữu từng gặp được.
Căn bản không cần mệnh lệnh, Thanh Cương trong rừng rậm dây leo đột nhiên phát ra một tiếng rít gào, mảng lớn ánh sáng đỏ đã bao vây tất cả thực vật ở bên trong.
Cùng lúc đó, dây leo to lớn quanh thân Thanh Đằng phá không lao tới, nhanh chóng đón nhận những xúc tu này.
Động tác của Linh Tịch cũng không chậm, tự nhiên lực bùng nổ trên pháp trượng, Gai Gỗ đầy trời ngưng tụ trên không trung, hóa thành từng đợt tàn ảnh hướng về phía quốc vương công quốc Đại Nhạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận