Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 253: Lãnh Chúa Mới Thành Mặc Uyên

Lâm Hữu vội vàng đi qua, ấn mở giao diện xem xét.


Tên kiến trúc: Truyền Tống Trận lãnh địa



Giới thiệu kiến trúc: thông qua liên hệ với không gian lãnh địa, có thể nháy mắt truyền tống quay về lãnh địa, mỗi lần truyền tống sẽ tiêu hao ma năng, có thể mang theo binh chủng.



Truyền tống tiêu hao: 500 ma năng/ km

Cũng may, phí truyền tống ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, cũng không tính là quá đắt.
Bây giờ, hắn còn hơn 700 ngàn ma năng, có thể trực tiếp truyền tống 1400 km, cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục lo lắng khi ra ngoài không kịp chạy về lãnh địa nữa.
Chờ về sau ma năng nhiều hơn, thậm chí còn có thể đi đến nơi xa hơn.
- Kế tiếp, chỉ còn lại kiến trúc trụ cột.
Sau khi thì thào tự nói, Lâm Hữu lại đi vào bên dưới Đại Thụ Sinh Mệnh, bắt đầu tiến hành thăng cấp cho kiến trúc trụ cột bên trong thành Hoàng Sa.
Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn vội vàng bôn ba bên ngoài, đã quên mất kiến trúc trụ cột bên trong lãnh địa rồi.
Mà trải qua quá trình thu thập tài nguyên trong khoảng thời gian này, tài nguyên khoáng thạch của hắn đã tích được không ít, hoàn toàn đủ tăng tất cả kiến trúc trụ cột lên tới cấp sáu.
Không chút do dự, hắn trực tiếp thao tác trên giao diện, lập tức tiến hành thăng cấp cho kiến trúc trong thành.
Mỗi lần hắn ấn một cái, trong thành Hoàng Sa sẽ sáng lên một mảnh ánh sáng trắng, lập tức dẫn tới người đi đường bên trong thành đều ngừng chân, vây xem từ xa xa.
Tiếp theo, hắn lại dùng tài nguyên còn dư, thành lập tháp đại bác và trạm canh gác trên tường thành, tăng lên một chút năng lực phòng vệ cho thành Hoàng Sa.
Làm xong chuyện này, Lâm Hữu nhìn sắc trời, bên ngoài đã dần dần đen xuống.
Hắn cũng không tiếp tục ra ngoài nữa, hắn chỉ ngồi dưới Đại Thụ Sinh Mệnh bắt đầu thưởng thức bữa tối được cư dân lãnh địa vừa mang tới, thuận tiện cũng quan sát hướng đi trên kênh nói chuyện phiếm.
Đúng như hắn đã dự đoán.
Sau khi chuyện gian tế đại lục Nguyên Sát lan rộng, tất cả lãnh chúa đều đang bàn tán về chuyện này.
Hơn nữa so với những quốc gia khác, lãnh chúa bên bọn họ rõ ràng càng thêm xúc động phẫn nộ, dù sao gian tế cũng ở ngay trong vương quốc của bọn họ mà.
Nhất là lãnh chúa công quốc Lưu Hỏa, cơ hồ tất cả đều tức giận mắng quốc vương, mắng cực kỳ khó nghe, khó nghe không tưởng tượng nổi.
Đồng thời Lâm Hữu cũng phát hiện, hình như lãnh chúa mới tham gia kênh cũng nhiều hơn trước kia không ít.
Cũng không biết có phải nguyên nhân là do khu vực phong tỏa được mở ra hay không?
Thậm chí ở khi trời hoàn toàn đen xuống, hắn còn thấy một cột sáng quen thuộc buông xuống ở phía nam thành Hoàng Sa, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
- Đó là... phương hướng thành Mặc Uyên?
Ánh mắt Lâm Hữu đầy kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sau bao nhiêu ngày như vậy, thành Mặc Uyên bên kia lại có lãnh chúa mới buông xuống.
Xem ra, hắn lại có thêm một vị hàng xóm mới rồi.
Sau khi khẽ cười cười, hắn tắt đi giao diện, đứng dậy quay về phòng trên cây nghỉ ngơi.
………….
- Lãnh chúa đại nhân, Trương Túc, lãnh chúa thành Mặc Uyên cầu kiến.
Lúc sáng sớm, bên ngoài lãnh địa đã vang lên tiếng nói của Ngụy Cương.
Lâm Hữu đang ăn bữa sáng, lại từ từ đứng dậy, có vẻ cực kỳ ngoài ý muốn.
Nếu hắn nhớ không lầm, lãnh chúa mới của thành Mặc Uyên vừa buông xuống tối hôm qua?
Tại sao đối phương lại chạy đến nơi này của hắn nhanh như vậy?
Dưới nghi hoặc, hắn lập tức buông đồ ăn trong tay, vội vàng đi ra lãnh địa.
Sau khi xuyên qua rừng rậm dây leo của Thanh Đằng, hắn nhìn thấy Ngụy Cương đeo lá chắn mới tinh sau lưng và mấy bóng dáng xa lạ khác nữa, bọn họ đều đang đứng ở nơi đó.
Trong đó người hấp dẫn sự chú ý của Lâm Hữu nhất, là một thanh niên có khuôn mặt khá ngây ngô, bên người đối phương mang theo từng đội từng đội binh chủng Vong Linh lẫn lộn cấp năm, cấp sáu.
Chắc người này chính là Trương Túc lãnh chúa mới buông xuống thành Mặc Uyên.
Mà khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, sau khi thanh niên này nhìn thấy hắn, đột nhiên đối phương lại vui mừng chạy lại:
- Ngươi là... Lão đại Lâm Hữu?
- Ngươi biết ta?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là biết!
Trương Túc gật đầu như gà con mổ thóc:
- Khi vẫn còn ở vị diện thứ cấp, Lâm lão đại đã đẩy đám người Duẫn Thiên Ca xuống mà leo lên vị trí thứ nhất, còn mãi một thời gian dài vẫn luôn chiếm vị trí thứ nhất, dĩ nhiên là ta có biết rồi?
- Ngươi… Vừa được truyền tống từ bên trong khu vực đó tới đây?
Lâm Hữu sửng sốt một chút, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Trương Túc này lại được truyền tống từ bên trong khu vực phong tỏa kia ra ngoài!
Chuyện này khiến hắn cực kỳ ngoài ý muốn, không nghĩ tới phong tỏa bị xóa bỏ nhanh như vậy, lại có lãnh chúa cấp sáu buông xuống nhanh như vậy, hơn nữa còn buông xuống thành Mặc Uyên, ở ngay cạnh lãnh địa của hắn.
Coi như tên của hắn có thể trùng hợp, nhưng có thêm cái tên Duẫn Thiên Ca kia thì tuyệt đối không sai được.
Nói như vậy, khu vực bị phong tỏa trước kia đã thật sự bị xóa bỏ rồi!
Vừa vui mừng, hắn lại lập tức hỏi:
- Làm sao mà ngươi biết ta là Lâm Hữu kia? Không sợ nhận lầm người ư?
- Này...
Trương Túc xấu hổ sờ sờ đầu:
- Kỳ thật ta vừa nghe người trong thành báo cáo chuyện này xong. Bọn họ nói gần đây có một lãnh chúa cực kỳ lợi hại tên là Lâm Hữu, cho nên ta chỉ muốn qua xác nhận một chút, không nghĩ tới lại đúng là ngươi. Chuyện này trùng hợp thật!
- Thì ra là thế.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra:
- Nếu như vậy, cứ vào trong thành của ta ngồi một lát đã, cũng thuận tiện kể cho ta nghe tình huống bên trong khu vực kia.
- Được!
Trương Túc không hề từ chối, hắn trực tiếp đi cùng Lâm Hữu vào bên trong thành Hoàng Sa, cũng bắt đầu kể cho Lâm Hữu nghe chuyện bên trong khu vực kia.
Khiến cho Lâm Hữu ngoài ý muốn chính là, dường như Trương Túc hoàn toàn không biết gì về chuyện khu vực bị phong tỏa, thậm chí còn chưa từng nghe thấy.
Mà sau khi bốn người bọn họ rời khỏi, bảng xếp hạng bên trong khu vực ấy đã không ngừng thay đổi, cũng xảy ra rất nhiều chuyện.
Trong lúc cũng có một bộ phận nhỏ lãnh chúa đạt tới cấp sáu, trực tiếp truyền tống rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận