Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 219: Ta Cảm Thấy Xứng Đáng

- Nơi này chính là đại sảnh nhiệm vụ. Đi thôi, ta mang ngươi vào xem.
Chu Tuấn không dừng lại, hắn đi thẳng vào trong đại sảnh.
Lâm Hữu tự nhiên cũng gắt gao đi theo, theo hắn xuyên qua cửa, đi vào giữa đại sảnh người đến người đi.
Đập vào mắt, đó là một quầng sáng thật lớn đặt ngay giữa trung ương đại sảnh.
Bên trên không ngừng chớp động đủ loại nhiệm vụ, đằng sau còn đánh dấu hoàn thành nhiệm vụ và ban thưởng điểm tích luỹ vinh dự.
Nhưng không chờ Lâm Hữu nhiều kỹ một chút, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một mảng lớn tiếng kinh hô và rối loạn, hấp dẫn ánh mắt hắn nhìn qua.
Chỉ thấy ở một góc đại sảnh, một thanh niên mặc áo hoa đứng ở bên trong cột sáng quen thuộc, bị một đám người vây quanh ở chính giữa.
Mà bên trên cột sáng, rõ ràng hiển hiện một chuỗi thông tin.


Tên: Ngụy Viễn Chi ( đế quốc Thiên Khung )



Lãnh địa: hệ Nguyên Tố ( cấp sáu )



Thực lực tổng hợp lại phán định: cấp A



Lãnh địa tổng hợp lại cho điểm: 405

???
Nơi này cũng có tổng hợp lại phán định?
Lâm Hữu kinh ngạc nhìn cột sáng kia, dường như thứ này cũng giống cột sáng hắn từng nhìn thấy trên đài cao?
Hơn nữa còn tường tận hơn một ít so với cột sáng bên trên đài cao hư không, còn cho điểm cả lãnh địa nữa.
Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc, vẫn là phán định cho thanh niên mặc áo hoa kia.
Cấp A!
Cao hơn tất cả mọi người hắn được nhìn thấy trên đài cao hư không!
Thật không hỗ là lãnh chúa đến từ đế quốc, dựa vào phần thực lực này, chỉ sợ có thể vượt lên trên vô số lãnh chúa cùng cấp.
Quả nhiên, lãnh chúa bên trong công quốc và đế quốc vẫn có chênh lệch rất lớn.
- Cái kia là nơi chuyên môn thí nghiệm dùng để tổng hợp lại phán định lãnh chúa, một lần tốn một trăm ma năng, nếu ngươi rảnh có thể đi thử xem.
Chu Tuấn đứng bên cạnh rất kịp thời lên tiếng giải thích.
- Phán định cấp A như hắn, được tính là loại trình độ gì ở nơi này?
Lâm Hữu tò mò hỏi.
- Tương đương với lớp giữa tầng trên đi, xem như có chút lợi hại, cấp bậc này đặt ở trong vương quốc ít nhất cũng được xếp hạng trên trăm. Cho nên tốt nhất ngươi cứ cẩn thận một chút đừng trêu chọc người như thế, tránh gặp phải phiền phức.
- Được, cảm ơn đã nhắc nhở.
Lâm Hữu yên lặng ghi nhớ.
Mà ánh mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cột sáng ở xa xa kia.
Lần trước ở trên đài cao hư không, hắn bị phán định ở mức thấp nhất, đã hứng đủ một trận chê cười của người khác.
Bây giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng không biết phán định của hắn đã tăng lên trình độ gì rồi, về sau nếu có cơ hội, ngược lại có thể đi kiểm tra một chút.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên cạnh hắn vang lên một thanh âm tràn đầy đùa cợt.
- U, đây không phải là Chu Tuấn sao? Làm sao? Lại có người mới bị ngươi lừa rồi?
Một người đàn ông mặc khôi giáp nửa người, lưng đeo thanh đao lớn xuất hiện, từ từ đi về hướng bọn họ
Nhìn thấy người đàn ông kia, sắc mặt Chu Tuấn bên cạnh Lâm Hữu nháy mắt trầm xuống.
…………..
- Bùi Ngọc Sơn, ngươi tới đây làm cái gì!
Chu Tuấn tức giận gầm nhẹ một tiếng.
Đồng thời, trong mắt hắn cũng xuất hiện một tia bối rối, còn theo bản năng liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái.
- Làm sao? Đại sảnh nhiệm vụ đâu phải do ngươi mở, vì sao ta không được tới?
Người đàn ông được gọi là Bùi Ngọc Sơn khá cao lớn, đi cùng mấy đồng bạn, tới trước mặt bọn họ, trên mặt kẻ này tràn ngập kiêu ngạo và khinh thường.
Thậm chí mấy đồng bạn bên cạnh hắn ta, cũng trưng ra vẻ mặt đầy giễu cợt.
Hay thật... Tiểu lâu la cản đường trong truyền thuyết, trang bức vẽ mặt trình diễn các kiểu… Vậy mà lại phát sinh trên người hắn, khiến cho vẻ mặt Lâm Hữu trở nên cổ quái.
Nhưng thấy khuôn mặt Chu Tuấn đỏ lên, trong tức giận còn mang theo chút bối rối, hắn lại không khỏi có ít nghi hoặc.
Ngay sau đó, hắn phát hiện Bùi Ngọc Sơn nhìn về phía hắn, tràn ngập kiêu ngạo nói:
- Tiểu tử, ngươi bị hắn lừa rồi. Những thứ hắn nói, bên trong sổ tay dành cho người mới ở đại sảnh nhiệm vụ cũng có giới thiệu, hơn nữa bán có năm trăm ma năng thôi!
- Bùi Ngọc Sơn, ngươi đừng nói bậy!
Chu Tuấn thẹn quá hoá giận hô to.
Âm thanh vang dội kia lập tức đưa tới sự chú ý của những người bên cạnh.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy Chu Tuấn, khóe miệng của rất nhiều người đều lộ ra một tia khinh thường, thậm chí ánh mắt bọn họ nhìn sang Lâm Hữu còn đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, trong lòng Lâm Hữu lập tức hiểu rõ.
Hoá ra là có chuyện như vậy.
Nhưng hắn cũng không chẳng thèm để ý.
Dù sao suốt đoạn đường này, Chu Tuấn cũng coi như hết sức tận tâm, thậm chí có thể nói là toàn diện không bỏ sót, hoàn toàn xứng đáng với giá trị hai ngàn ma năng kia, cũng tiết kiệm cho hắn không ít khí lực và thời gian đi khắp nơi hỏi thăm.
Nghĩ đến đây, hắn trả lời:
- Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng ta cảm thấy tiền tiêu này đáng giá.
Hắn nói câu đó, không chỉ khiến vẻ mặt Chu Tuấn ngạc nhiên, ngay cả những người bên cạnh, cũng hướng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc xem hắn, bọn họ đang suy đoán, chẳng lẽ đầu hắn bị lừa đá rồi?
- Lâm… Lâm Hữu, người anh em, ngươi không trách ta lừa ngươi?
Chu Tuấn ngây ngốc nói.
- Không thể nói rõ là lừa hay không lừa, ta ra tiền ngươi xuất lực, công khai yết giá.
Lâm Hữu cười nói.
Nghe hắn trả lời, cả người Chu Tuấn lập tức chấn động, thật sự không dám tin.
Hắn há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng cảm kích trịnh trọng:
- Cảm ơn!
Hiển nhiên, lòng hắn mang cảm kích vì Lâm Hữu đã giải vây thay hắn.
So sánh với hắn, sắc mặt Bùi Ngọc Sơn lại trở nên khó coi hơn.
Vốn dĩ Bùi Ngọc Sơn muốn cho Chu Tuấn xấu mặt khó xử trước tất cả mọi người, chiếm một chút uy phong, kết quả lại gặp phải gia hoả hành động không theo lẽ thường như Lâm Hữu, lập tức lại trở nên chán nản.
- Hừ! Nể mặt mà không biết xấu hổ, xứng đáng bị lừa, chúng ta đi!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái thật sâu, rồi mang theo mấy đồng bạn rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ, bỏ lại hai người kia đứng tại chỗ.
Nhìn thấy bóng dáng bọn họ dần dần biến mất, Chu Tuấn do dự một chút rồi nói:
- Thật có lỗi, đã cuốn ngươi vào thị phi.
- Không cần xin lỗi.
Lâm Hữu lắc đầu:
- Ai chẳng có lúc gặp khó khăn, một lãnh chúa như ngươi chạy tới làm kẻ dẫn đường cho người ta, chắc cuộc sống không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận