Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 457: Ngao Văn Vũ Nham Hiểm

Mà khí thế của Ngao Văn Vũ cũng trong đợt công kích này không ngừng kéo lên.
Cả binh chủng Người Thú cũng trở nên đỏ đậm hai mắt, quăng búa lớn, đối chiến thẳng mặt với Hoàng Kim Địa Long, tiếng va chạm làm cả sân bãi đều chấn động kịch liệt.
- Đáng chết!
Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, hắn đã sớm nghe nói về Nghiêm Liệt, cũng biết đối phương công kích rất mạnh, khí thế bá đạo, nhưng không đoán được đối phương sẽ hung hãn đến trình độ như thế.
Mắt thấy Hoàng Kim Địa Long bị ngăn cản, bản thân hắn cũng dần dần bị áp chế.
Cuối cùng, ánh mắt hắn cũng trở nên hung ác.
Mấy viên hạt châu xuất hiện trong tay hắn, sau đó Ngao Văn Vũ đột nhiên ném về phía Nghiêm Liệt.
- Cẩn thận!
Trên khán đài truyền tới một mảnh kinh hô của nhóm lãnh chúa.
Nghiêm Liệt biến sắc, căn bản không kịp thoát ra, hắn chỉ đành vung búa lớn chắn ngan trước người, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
- Rầm rầm oanh ——
Nổ mạnh kịch liệt chấn vang màng tai.
Uy lực mạnh mẽ vượt qua cấp tám!
Nghiêm Liệt ở ngay trung tâm vụ nổ, sơ sẩy một cái đã trực tiếp bị nổ bay ra ngoài, trên người một mảnh máu thịt mơ hồ.
- Quá đê tiện! Dám dùng ám chiêu!
- Vô sỉ!
- Khinh người quá đáng!
Nhóm lãnh chúa của đại lục Nguyên Thủy chửi ầm lên, tình cảm quần chúng xúc động.
Tuy bọn họ cũng biết đây là quy tắc cho phép, nhưng biết thì biết cũng không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ trực tiếp lên tiếng mắng chửi, xả oán giận trong lòng.
Hiển nhiên, đạo cụ kia cũng không phải của Ngao Văn Vũ.
Chỉ sợ là lão cha Đại Đế của hắn đưa cho hắn làm vật phòng thân.
Phần lớn những vật phẩm cấp mười trở lên đều cần lực lượng quy tắc thúc giục, cho nên thứ hồi nãy nhiều nhất chỉ là cấp chín!
Quả nhiên có một lão cha là Đại Đế thật khác bình thường.
Nghiêm Liệt vẫn còn ở trên sân, muốn đứng dậy tái chiến.
Không ngờ, đột nhiên trên khán đài truyền đến một tiếng quát lớn.
- Nghiêm Liệt! Giao hắn cho ta!
Rõ ràng là Tư Đồ Kiếm với vẻ mặt lạnh nhạt vừa lên tiếng.
Nghiêm Liệt nhìn về phía khán đài, hình như hiểu được ý tứ của Tư Đồ Kiếm, hắn chỉ nổi giận trừng Ngao Văn Vũ một cái, sau đó “Bá: một tiếng truyền tống rời đi, trực tiếp bỏ qua lần so đấu này.
Ngay sau đó, Tư Đồ Kiếm xuất hiện bên trên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Ngao Văn Vũ.
Lâm Hữu đứng trên khán đài đánh giá hai người, cũng hiểu được vì sao Nghiêm Liệt lại lui về rõ ràng như vậy.
Bởi vì lần so đấu này, là tranh đấu giữa những đứa con của Đại Đế, cũng là cơ hội để Tư Đồ Kiếm chứng minh bản thân mình.
- Nghiêm lão đại, ngươi không sao chứ?
Trên khán đài, Nghiêm Liệt vừa truyền tống xuất hiện, những lãnh chúa có binh chủng trị liệu lập tức triệu hồi binh chủng, tiến hành trị liệu cho Nghiêm Liệt.
- Hừ! Một chút vết thương ngoài da, ta có thể xảy ra chuyện gì? Nếu không phải tên Tư Đồ Kiếm chết tiệt kia sĩ diện, ta đã sớm băm Ngao Văn Vũ thành thịt nát!
Vẻ mặt Nghiêm Liệt đầy khó chịu hừ lạnh nói.
Sau đó, dường như hắn nhớ ra cái gì, lại nhìn về phía Lâm Hữu đang ngồi trong một góc sáng sủa.
- Lâm huynh đệ, ta chỉ còn một cơ hội lên sân khấu, cần phải chờ thương thế tốt lên đã, phỏng chừng Tư Đồ Kiếm cũng không kiên trì được mấy đợt, kế tiếp cũng chỉ có thể giao cho ngươi.
Lời này vừa nói, mọi người đều kinh ngạc, tất cả đều nhìn qua Lâm Hữu.
Người kia là ai?
Lại làm cho Nghiêm Liệt luôn luôn kiêu ngạo coi làm anh em ngang hàng?
Phải biết rằng, cho tới bây giờ dù là lãnh chúa cấp bảy có thực lực đủ xếp trước trăm trên đại lục, Nghiêm Liệt cũng chưa từng để ý tới, cũng chỉ có lãnh chúa như Tư Đồ Kiếm đủ khả năng chống lại hắn, hắn mới đặt trong mắt.
Chẳng lẽ nói, gia hoả có dung mạo xấu xí kia lại có thực lực chống lạ được Nghiêm Liệt?
Giờ khắc này, nhóm lãnh chúa đều kinh ngạc.
Tất cả đều hướng ánh mắt không dám tin nhìn Lâm Hữu, giống như muốn đào ra điểm khác biệt trong người đối phương.
Nhưng không cần biết bọn họ quan sát như thế nào, vẫn cảm thấy Lâm Hữu chẳng khác gì bọn họ, là một lãnh chúa bình thường tới không thể bình thường hơn mà thôi, chẳng có chút tính chất đặc biệt nào có thể khiến người ta chú ý.
Nếu có thì chỉ là thái độ làm người của Lâm Hữu khá khiêm tốn, bình thản thôi.
- Yên tâm đi, chắc ta vẫn đủ khả năng xử lý một, hai người.
Lâm Hữu không để ý đến ánh mắt của mọi người, gật đầu nói.
Quy tắc của bí cảnh cỡ lớn này rõ ràng chính là chú ý tới xa luân chiến, căn bản không để cho người trên sân bãi có thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vậy, lãnh chúa lợi hại có đến mấy, nhưng đối mặt với nhiều lãnh chúa cùng cấp thay nhau khiêu chiến như vậy, chắc chắn cũng ăn không tiêu.
Lâm Hữu không hề tự đại, hắn lại nhìn về phía đấu trường, bắt đầu chọn lựa sân bãi thích hợp.
Mà lúc này, hai người Tư Đồ Kiếm với Ngao Văn Vũ bên kia, cũng bắt đầu ra tay.
Căn bản là không cần quá nhiều ngôn ngữ, Tư Đồ Kiếm trực tiếp triệu hồi ra một con Đường Lang Huyễn Ảnh cả người ngăm đen, sau đó con này sinh ra lượng lớn trứng trùng ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt, bên người hắn trải rộng mảng lớn đường lang cấp tám, chúng nó va chạm cùng một chỗ với hoàng kim địa long của Ngao Văn Vũ.
Một bên số lượng khổng lồ tốc độ mau.
Một bên phòng ngự kinh người thuộc tính cao, còn có đạo cụ phụ trợ.
Đảo mắt một cái, hai bên đã rơi vào thế cục giằng co, nhìn bộ dáng như vậy, chỉ sợ cần tốn thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể phân ra thắng bại.
- Có rồi.
Cuối cùng, Lâm Hữu cũng tìm được một sân bãi thích hợp vừa bỏ trống.
Hắn không chút do dự, trực tiếp đi vào truyền tống qua bên đó.
Lãnh chúa bên cạnh khác phản ứng lại, cũng không tiếp tục đứng nhìn nữa, đều đi vào biên giới khán đài, bắt đầu truyền tống vào bên trong tiến hành chiến đấu.

Bá!
Một mảnh ánh sáng hiện lên.
Lâm Hữu cầm đại đao nơi tay xuất hiện bên trong một mảnh sân bãi địa hình đất liền rừng rậm.
Sưu!
Hắn còn chưa đứng vững, đã gặp phải mũi tên xuyên qua cây cối, đánh úp lại về phía mình.
Đánh lén?
Bạn cần đăng nhập để bình luận