Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 507: Lâm Hữu? Sao Ngươi Lại Ở Chỗ Này?

- Nghe nói những thế hệ vương của tộc Người Lùn trước đây, đều có năng lực tạo ra trang bị cấp mười một, không biết có phải sự thật hay không?
- Chắc là không sai, vừa rồi ta còn nhìn thấy một vị quốc vương cấp mười một đi vào, phỏng chừng đi vào cầu trang bị.
- Thiệt hay giả? Quốc vương cấp mười một?
- Không biết ai lại may mắn như vậy, có thể khiến cho Vua Người Lùn tự mình ra tay tạo trang bị.
- Phỏng chừng chỉ treo đó thôi. Hiện giờ, vương quốc Người Lùn vừa mới khôi phục trật tự, chỉ sợ phải một đoạn thời gian nữa mới được, ngươi xem, không phải những người đó đều bị từ chối từ ngoài cửa ư?
- Các ngươi mau nhìn, lại có người đi qua.
Đột nhiên, một tiếng hô nhỏ cắt ngang dòng nghị luận của đám người qua đường.
Chỉ thấy ở bên ngoài trụ sở, tộc người lùn bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên ăn mặc mộc mạc, lập tức đi tới cổng lớn có trọng binh canh gác bên ngoài trụ sở.
- Tình huống gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn trực tiếp đi vào?
- Chẳng lẽ hắn không biết hiện giờ tộc Người Lùn không tiếp khách ư?
- Phỏng chừng lại là thằng ngốc nào đó muốn đi thử thời vận.
- Ta cá một trăm ma tinh, cược hắn không tới được cổng lớn đã bị oanh rời đi.
- Ta cược hắn đi đến phạm vi năm mét đã bị trực tiếp oanh đi.
- Nhỏ, bố cục nhỏ, ta cá là mười mét.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn bóng người kia càng ngày càng tới gần trụ sở tộc người lùn, đều suy đoán hắn bị chiến sĩ Người Lùn đuổi đi bằng phương thức nào.
Có người thậm chí còn gây sòng bạc tại chỗ, hưng trí bừng bừng đặt cược.
Mà thanh niên kia không phải người khác.
Đúng là Lâm Hữu vừa nhận được tin tức, từ quần đảo trôi nổi bên kia tới đây.
Vốn hắn còn đang đi dạo đào hàng bên trên quần đảo trôi nổi, lại đột nhiên nghe được tin tức quốc vương người lùn đến Thánh Vực, hắn lập tức chạy tới đây tìm hiểu cho rõ ràng.
Nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là khi hắn vừa tới gần trụ sở tộc Người Lùn, phía sau lại đột nhiên vang lên một tiếng gọi đầy ngạc nhiên:
- Lâm Hữu? Sao ngươi lại ở chỗ này?
Lâm Hữu ngừng chân một chút, quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lôi Triết mang theo một đội Người Lùn từ bên ngoài chạy gấp về, không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc:
- Lôi Triết? Sao ngươi lại tới nơi này rồi?
Người Lùn này đúng là vị lúc trước đến lãnh địa của hắn tìm Mạch Cách n.
Không nghĩ tới lại trùng hợp gặp gỡ ở nơi này.
- Nơi này là trụ sở của Người Lùn nhất tộc chúng ta, đương nhiên là ta ở chỗ này.
Lôi Triết mang theo đội ngũ đi vào trước mặt Lâm Hữu.
- Vừa lúc, quốc vương của chúng ta đang chuẩn bị phái người đi thông báo cho ngươi. Ngươi đã tới rồi, có muốn theo ta cùng đi vào hay không?
- Ngươi nói quốc vương... Chẳng lẽ là Mạch Cách n?
Lâm Hữu nghi hoặc nói.
- Hiện giờ, ngài ấy đã là quốc vương bệ hạ của chúng ta.
Lôi Triết lộ vẻ mặt cung kính.
-... Được.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Dù Lâm Hữu đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng vẫn không nhịn được có chút ngoài ý muốn.
Gia hoả kia ở bên cạnh lãnh địa của hắn, ngay cả mấy cân lương thực cũng cò kè mặc cả với hắn, lại thật sự trở thành vương của vương quốc Người Lùn rồi?
Nhớ lại cảnh tượng lúc trước khi gặp Mạch Cách n, hắn thật sự nghĩ không ra lúc tên kia đội vương miện sẽ có bộ dạng gì.
- Đi thôi, theo ta đi vào, bệ hạ chúng ta đang tìm ngươi.
Lôi Triết nói tiếp.
- Cũng tốt, ta vừa định vào xem.
Lâm Hữu không nói thêm gì, trực tiếp cùng Lôi Triết đi vào bên trong trụ sở Người Lùn, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở bên trong cổng lớn.
Đợi cho đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa, lúc này mọi người đang vây xem xa xa mới phản ứng lại, tất cả đều trưng ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
- Ta không nhìn lầm chứ? Hắn đi vào rồi?
- Người Lùn kia lại khách khí với hắn như vậy, rốt cuộc hắn là ai?
- Vừa rồi ngay cả cường giả cấp mười cũng bị ngăn ở bên ngoài!
- Chẳng lẽ thân phận của hắn còn tôn quý hơn cường giả cấp mười?
Đám người bàn tán xôn xao, tất cả đều hướng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Hữu biến mất, chuyện đánh cược hồi nãy đã bị bọn họ quên sạch.
Mà bên kia.
Sau khi Lâm Hữu bước qua cửa lớn, cũng rất nhanh đi theo Lôi Triết bước vào bên trong một tòa kiến trúc thật lớn tựa như thành lũy, cũng thuận tiện hỏi thăm một ít chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này tại vương quốc Người Lùn.
Kết quả không nghĩ tới, quá trình quay về vương quốc của Mạch Cách n lại thuận lợi tới thần kỳ.
Tộc trưởng các bộ tộc Người Lùn vừa thấy Chùy Lôi Thần trên tay Mạch Cách n, tất cả đều lựa chọn thần phục, không một ai đứng ra phản đối.
Sau đó, Mạch Cách n bị không trâu bắt chó đi cày, nhận truyền thừa Chiến Thần, thực lực ào tới như cuồng phong, lên gần tới cấp mười, cũng thuận thế trở thành vương của tộc người lùn.
Móa nó biến thái quá.
Điều này khiến Lâm Hữu cũng không nhịn được đỏ mắt, khi nào cũng đưa cho hắn cái gì mà truyền thừa của Thần Tự Nhiên?
Yêu cầu của hắn cũng không cao, tùy tiện tăng lên ba, cấp bốn là được.
Không quá đáng chứ?
Thiệt thòi cho hắn còn khổ sở thu thập tài nguyên.
Nhìn người ta xem, trực tiếp bước lên đỉnh nhân sinh rồi.
- Được rồi, quốc vương đang ở bên trong, theo ta vào đi.
Lâm Hữu đang mải suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của Lôi Triết vang lên, kéo hắn quay lại.
Lâm Hữu ngẩng đầu, phát hiện mình đã đi tới bên ngoài một gian phòng được trọng binh canh gác.
Ánh mắt xuyên qua đại sảnh nhìn vào bên trong, vừa lúc thấy một bóng dáng đã lâu không thấy, đang ngồi trên ghế thủ vị nghe người lùn bên dưới báo cáo tình hình.
- Lâm Hữu!
Mạch Cách n liếc mắt một cái, từ trong đại sảnh phát hiện Lâm Hữu, lập tức đứng dậy từ ghế của mình.
- Mạch Cách n? Sao ngươi lại mặc thành như vậy?
Lâm Hữu đi theo Lôi Triết vào đại sảnh, vẻ mặt cổ quái nhìn Mạch Cách n đầu đội vương miện mặc trọng khải màu tím đậm.
Không ngờ, lúc này một lão Người Lùn bên người Mạch Cách n thân hình chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, ngăn cản đường đi.
- Lôi Khẳng, không được vô lễ, hắn là bằng hữu tốt nhất của ta!
Mạch Cách n vội vàng lên tiếng ngăn lại rồi nhanh chóng chạy tới.
- Bệ hạ thứ tội, ta không biết hắn là bằng hữu của ngài.
Lôi Khẳng nói xong, lại lui sang bên cạnh, nhường vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận