Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 435: Rốt Cuộc Gia Hoả Này Có Lai Lịch Gì?

Nếu cứ để tình hình này tiếp tục, chỉ sợ ban thưởng của Vua Kiến Phệ Hồn sẽ bị đối phương cướp đi.
- Thanh Đằng, xuất hiện đi!
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu không chút do dự, trực tiếp vẫy tay một cái, thân thể cao lớn của Thanh Đằng xuất hiện, làm cho cả mặt đất hung hăng chấn động.
- Hửm?
Trương Hằng đang đi phía trước, lực chú ý lập tức bị Thanh Đằng hấp dẫn, phát ra một tiếng ừm nhẹ nhàng.
- Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên xuất hiện thực vật lớn như vậy?
- Chẳng lẽ là hình chiếu ma thú lãnh chúa khác?
- Không đúng! Hình như là binh chủng, binh chủng hệ Thực Vật!
Một đám lãnh chúa ở gần vị trí của Lâm Hữu, tỏ ra quá sợ hãi, bọn họ vội vàng thoát khỏi phạm vi của Thanh Đằng.
Vẻ mặt những lãnh chúa đứng nơi khác, cũng trở nên rung động, khi thấy quái vật lớn này đột nhiên xuất hiện.
Nhưng căn bản không cho bọn họ có cơ hội phản ứng.
Thanh Đằng vừa xuất hiện đã bắt đầu điên cuồng bay múa dây leo, không ngừng đánh chết Kiến Phệ Hồn phía trước, khiến cho tốc độ tiến quân của nhóm thực vật đột nhiên tăng mạnh.
- Không tốt! Hắn đang lao về phía Vua Kiến Phệ Hồn!
- Mau! Mau xông lên, tuyệt đối không để hắn giành trước!
Nhóm lãnh chúa biến sắc, rốt cục bọn họ cũng phản ứng lại rồi trực tiếp gia nhập vào quá tình quét sạch kiến phệ hồn.
Mà Trương Hằng vừa đến lại nheo hai mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Ngay sau đó, mấy bóng đen xuất hiện bên người đối phương, nhanh chóng ẩn vào bóng tối, tới gần Lâm Hữu.
Lâm Hữu vốn đang đứng trong nhóm thực vật, chỉ huy binh chủng, đột nhiên trong lòng sinh ra báo động, hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Giây tiếp theo, mấy đạo ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện lên, không chút dấu hiệu đã trực tiếp xuất hiện ở vị trí hắn vừa đứng.
Tê lạp!
Công kích đánh thẳng vào khoảng không.
Mấy bóng dáng bị phủ kín trong hắc bào cũng đồng loạt hiện thân.
Đúng là binh chủng Ám Sát Giả hình người cấp tám!
Xem ra đã có người đứng ngồi không yên.
Ánh mắt Lâm Hữu ngưng lại, hắn liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái.
Căn bản không cần mệnh lệnh, Linh Tịch đi theo bên người hắn đã huy động pháp trượng, bùng nổ sức mạnh tự nhiên.
Trong phút chốc, mặt đất chấn động, vô số bụi gai phá vỡ mặt đất, đột nhiên lao ra.
Mấy ám sát giả kia phản ứng cũng rất nhanh, bọn chúng cảm thấy chuyện không ổn, trực tiếp rút đao chém đứt bụi gai, ngay sau đó lại biến mất thân hình, tiêu tan trong nháy mắt.
Trương Hằng đang đứng xa xa, lại nở nụ cười đầy khinh thường.
Binh chủng ám sát giả của hắn, chính là một trong những binh chủng hiếm của hệ Hình Người, không chỉ tinh thông ẩn nấp ám sát, còn có tốc độ cực nhanh.
Chỉ là đám binh chủng thực vật cũng muốn bắt bọn nó ở lại?
Quả thực là người si nói mộng!
Đây là hắn tự tin vào thực lực của mình, cũng là tự tin vào binh chủng của mình!
Thế nhưng Trương Hằng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là.
Ngay giây tiếp theo khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, một âm thanh vô cùng bình tĩnh đột nhiên vang lên.
- Linh Tịch, không cần chơi với chúng nó nữa.
……………
- Ầm vang!
Trong giây lát, một tiếng nổ trung vang lên quanh nơi Lâm Hữu đứng.
Thân hình vừa biến mất của mấy binh chủng Ám Sát Giả (Người Ám Sát) kia đã bị vô số Gai Gỗ đột nhiên lao ra, lấy vị trí bọn chúng biến mất làm trung tâm, trực tiếp khuếch tán ra ngoài.
Trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi mấy chục mét xung quanh!
Mà vẫn chưa xong.
Sau khi một mảng lớn Gai Gỗ này xuất hiện, đột nhiên mặt đất bên dưới, nơi vừa có Gai Gỗ nhô lên cũng không khép lại.
Chỉ nghe một đợt nổ ầm vang, từ mặt đất lại xuất hiện một đống gai ngược, chúng nó lao lên không trung rồi quây tròn lại, tạo thành một khối hình cầu, bao vây mấy ám sát giả chưa kịp chạy đi ở bên trong, rồi đâm chết.
- Ra tay.
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hữu vang lên.
Đột nhiên quả cầu gai ngược trên không trung co rút lại, trực tiếp nổ tung thành một đoàn mưa máu.
Mấy Ám Sát Giả vừa rồi còn kiêu ngạo, đã bị mất mạng trong nháy mắt!
-!!!
Con ngươi của Trương Hằng chợt co rút lại, đầy mắt là một màn thật khí thế này.
Đám binh chủng hiếm thấy, từng là niềm kiêu ngạo của hắn, tất cả đều bị giải quyết như vậy?
Rốt cuộc gia hoả này có lai lịch gì?
Khiếp sợ, còn có hoảng sợ, tràn ngập trong lòng Trương Hằng.
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Bản thân binh chủng cấp tám hiếm thấy của hắn được trang bị đầy đủ hết, lại có thuộc tính thêm vào, vì sao lại bị đối phương dễ dàng giết chết như thế?
Chẳng lẽ con Hoa Tinh kia là binh chủng cấp chín?
Thế nhưng vấn đề ở đây là, theo lẽ thường Hoa Tinh vốn là binh chủng trị liệu mà?
Binh chủng trị liệu làm sao có thể sở hữu thủ đoạn công kích mạnh mẽ như thế?
Hơn nữa phạm vi còn rộng tới mức này, khiến cho binh chủng của hắn không có một cơ hội chạy trốn!
Thế nhưng căn bản không cho hắn có cơ hội suy nghĩ.
Giây tiếp theo, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong bao phủ toàn thân, khiến cho tóc gáy của hắn dựng thẳng lên trong nháy mắt.
- Phanh!
Một tiếng vang trầm.
Một tia sáng màu đỏ lửa xẹt qua thảo nguyên, đánh úp thẳng về phía hắn.
Cảm giác áp bức mãnh liệt kia… Trương Hằng dám khẳng định.
Nếu hắn bị một kích này đánh trúng, tuyệt đối sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
- Trận thế phòng ngự!
Hắn đâu còn dám do dự, vội vàng hô to một tiếng với Hộ Vệ Độn Giáp bên người.
Trong phút chốc, ánh sáng sáng lên.
Tất cả Hộ Vệ Độn Giáp trước mặt hắn đều giơ lên tấm chắn, sau đó ngưng tụ thành một tấm vách ngăn nửa trong suốt, kết nối với thiên địa.
- Oanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, quanh quẩn cả cánh đồng cỏ, thậm chí không khí bốn phía, đều hung hăng chấn động một chút.
Còn không chờ Trương Hằng phản ứng lại, vách ngăn nửa trong suốt trước mặt hắn đã phát ra một tiếng “Răng rắc” rồi hóa thành vô số mảnh vụn.
Sau đó, khí thế của đạo ánh sáng kia không giảm, xuyên thấu qua thân thể mấy hộ vệ độn giáp, trực tiếp đánh trúng bên hông hắn làm nổ tung một đoàn mưa máu.
- Trương thiếu!
Sắc mặt mấy tên đàn em bên cạnh đại biến, bọn họ lập tức chạy lên đỡ lấy Trương Hằng.
Lại nhìn bên hông hắn, đã sớm bị đục thành một lỗ thủng, máu chảy không ngừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận