Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 893: Được! Một Lời Đã Định!

Một hình nhân sao chép đã suýt chút nữa treo hắn lên, hiện giờ có đến hai tên, thôi đừng nghĩ nữa.
Nhưng qua một màn này cũng khiến cho hắn phát hiện ra quy luật của thí luyện.
Dựa theo đối thủ đã chạm mặt trong thí luyện lúc trước.
Nếu hắn không đoán sai, phỏng chừng khi lãnh chúa cấp chín khiêu chiến tầng mười hai, sẽ đối mặt với năm hình nhân tương tự, và sợ rằng tới tầng mười ba sẽ đạt tới con số cao nhất là mười!
Đây đã vượt quá xa phạm vi xử lý của lãnh chúa cấp chín.
Khó trách mãi mà không một ai có thể vượt được tầng cao nhất, khó khăn tăng nhanh như thế, chỉ có quỷ mới vượt được.
Mà ngay trong nháy mắt khi giọng nói của Lâm Hữu vừa rơi xuống, thân thể hắn cũng bị một chùm ánh sáng bao vây, đồng thời một tiếng nhắc nhở vang lên.


Chúc mừng ngài, vượt ải tầng thí luyện thứ mười.



Đạt được khen thưởng: tín ngưỡng nguyên lực x1, mảnh vỡ quy tắc x1

Bá!
Chùm sáng sáng lên, Lâm Hữu biến mất tại chỗ trong nháy mắt, tin tức trên tháp cũng theo đó mà ảm đạm xuống.
Những lãnh chúa các giới đã sớm chờ ngoài tháp từ lâu, lập tức chấn động tinh thần, tất cả đều nhìn sang phía đội ngũ Giới Nguyên Thủy, muốn nhìn rốt cuộc là gia hoả nào đã vượt qua tầng khảo nghiệm thứ mười.
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là tất cả đã đợi một hồi lâu, ngoại trừ mấy lãnh chúa cấp sáu, cấp bảy, chẳng thấy bất kỳ một lãnh chúa cấp chín nào truyền tống rời đi, thật giống như đối phương đã tan biến vào hư không vậy.
Đúng vậy.
Quả thật là tan biến vào hư không.
Bởi vì Lâm Hữu vừa rời khỏi tháp, đã sớm lường trước sẽ có rất nhiều người ở bên ngoài ngồi chồm hổm chờ đợi mình.
Cho nên khi hắn truyền tống ra ngoài đã lập tức phát động kỹ năng tiềm hành, lén lút trà trộn vào bên trong đội ngũ.
Vô thanh vô tứ, tránh thoát sự chú ý của đám đông, khiến cho những tính toán của đám lãnh chúa kia thất bại hoàn toàn.
- Tiểu tử, định trốn đi đâu?
Không ngờ, lúc ấy một âm thanh tựa như sấm sét nổ vang bên tai Lâm Hữu, khiến cho hắn bị dọa sợ hãi hùng.
Còn không chờ hắn phản ứng, một bàn tay to bỗng xuất hiện, bắt được hắn trong trạng thái tiềm hành.
Sau đó hình ảnh trước mắt xoay tít như chong chóng một hồi, chờ đến khi hắn bừng tỉnh lại, đã phát hiện Đại Đế Thánh Diệu đứng trước mặt mình, đôi mắt đang lườm nguýt nhìn hắn.
- Đại... Đại Đế, ngài tìm ta?
Lâm Hữu xấu hổ cười cười, cảm giác mình vừa bị người ta túm gọn như bắt một con châu chấu.
- Không tìm ngươi thì tìm ai?
Đại Đế Thánh Diệu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Nói đi, có phải lãnh chúa cấp chín vừa lên đến tầng mười một kia là ngươi hay không?
Đối phương cất giọng cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện này rồi.
Nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa một tia chờ mong, gắt gao nhìn chằm chằm không tha Lâm Hữu.
- Quả nhiên vẫn không thể gạt được Đại Đế?
Lâm Hữu cười khổ một tiếng, hắn không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của đối phương.
- Thật sự là ngươi?
Đại Đế Thánh Diệu nhướng mày, có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Nói thật, đã tới cấp bậc của hắn, gần như rất ít chuyện có thể khiến hắn sinh ra như dao động cảm xúc rõ ràng như vậy.
Đủ để hiểu, câu trả lời của Lâm Hữu đã khiến hắn rung động tới cỡ nào, thậm chí ngay sau đó, hắn còn bật cười ha hả, không hề giấu giếm cái gì.
- Ha ha, hay lắm! Quả nhiên ta không nhìn lầm tiểu tử ngươi, không hổ là người của đế quốc Thánh Diệu ta!
Nói xong, cảm giác cường đại của hắn còn quét qua trên người Lâm Hữu một cái, con mắt cũng dần dần nheo lại.
- Hay cho tiểu tử này, đã tích cóp được bốn mảnh vỡ Thần cách, còn mạnh hơn ta năm đó.
- Này... Chỉ là vận khí tốt mà thôi.
Lâm Hữu khiêm tốn nói.
Hắn cũng không kinh ngạc khi Đại Đế Thánh Diệu có thể cảm nhận được số lượng mảnh nhỏ Thần cách trong cơ thể hắn.
Hơn nữa xem ra, Đại Đế không thể tra xét được viên Thần Cách cấp mười một hoàn chỉnh đang ở trong không gian cá nhân của hắn, khiến cho hắn không nhịn được âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra hắn không lo lắng Đại Đế Thánh Diệu sẽ coi trọng viên Thần Cách này, hắn chỉ lo lắng bị Đại Đế giới vực khác cảm nhận được thôi.
Nếu để bọn họ biết hắn mới lên được cấp chín đã có một viên Thần Cách hoàn chỉnh, chắc chắn những Đại Đế kia sẽ coi hắn là mối uy hiếp tiềm tàng.
Sau đó, bọn họ chỉ cần hơi nhắc nhở quốc vương cấp mười một dưới trướng một chút thôi, thứ hắn phải đối mặt sẽ là đuổi giết vô cùng vô tận, trừ phi hắn cứ vẫn luôn trốn trong giới vực không đi ra ngoài.
- Vận khí tốt, nếu vận khí tốt mà có thể đi lên tầng mười một, vậy thứ kia không được gọi là chí bảo hỗn độn nữa rồi.
Đại Đế Thánh Diệu liếc nhìn Lâm Hữu một cái, rốt cuộc vẻ mặt hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đối phương trầm ngâm một lát, lại tiếp tục nói:
- Lần này, chí bảo hỗn độn xuất hiện, từng giới vực đều muốn nắm lấy cơ hội này để tranh đoạt càng nhiều khí vận hơn, sau đó dẫm nát giới vực khác dưới chân.
- Bởi vậy, đối với chúng ta mỗi một người vượt ải tầng mười trở lên, đều cực kỳ quan trọng, xem như ngươi đã tranh được không ít khí vận cho Giới Nguyên Thủy chúng ta rồi.
- Cho nên Đại Đế sẽ khen thưởng cho ta?
Ánh mắt Lâm Hữu lập tức sáng lên.
- Một lần lên tầng mười đã đòi khen thưởng, ngươi nghĩ khen thưởng là rau cải trắng hả?
Đại Đế Thánh Diệu tức giận nói, nắm tay to như cái bao cát trực tiếp gõ đầu Lâm Hữu một cái.
Nhưng hình như tâm trạng đối phương không tồi, cho nên cũng không dùng sức, lại nói thêm:
- Chí bảo hỗn độn còn có thể liên tục trong mười ngày nữa mới biến mất, nếu trong khoảng thời gian này, ngươi có thể vượt ải tầng mười một, ta sẽ cố gắng hết mức thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
- Thật ư?
- Ta lừa ngươi làm quái gì!
- Ta muốn vài tấm quyển trục thăng cấp binh chủng cấp mười, được không?
- Quyển trục thăng cấp? Còn vài tấm? Ngươi biết giở trò công phu sư tử ngoạm quá nhỉ. Thôi đi đi, nếu ngươi thật sự vượt được tầng mười một, tranh cho Giới Nguyên Thủy chúng ta càng nhiều khí vận hơn, bảo ta cho ngươi mười tấm cũng được.
Hiển nhiên Đại Đế Thánh Diệu không quá tin tưởng Lâm Hữu có thể vượt qua tầng mười một, đối phương chỉ tùy ý chấp nhận yêu cầu của hắn, thậm chí còn tăng mức khen thưởng lên thành mười tấm.
- Được! Một lời đã định!
Bạn cần đăng nhập để bình luận