Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 884: Chiến Đấu Với Diệp Lăng âm – Lãnh Chúa Hệ Vong Linh (2)

Lâm Hữu không dám do dự, đại đao băng phách trong tay đâm thẳng xuống mặt đất, mảng lớn bụi gai lao lên, xây dựng thành một mảnh hoa viên màu xanh lam ở bên người, bảo vệ hắn vào bên trong.
Những tiếng đàn sắc bén kia xẹt qua không khí, vọt vào hoa viên, giống như đá chìm đáy biển, biến mất trong nháy mắt.
Hơn nữa Diệp Lăng âm bị bụi gai quấy nhiễu, căn bản không thể tập trung chính xác vào vị trí của Lâm Hữu, tinh thần trùng kích càng thêm khó đánh trúng mục tiêu.
Một tiếng nổ ầm vang vang lên!
Không chút dấu hiệu, một đống dây leo xuất hiện dưới chân Diệp Lăng m, sau đó trực tiếp bò lên thân thể cô, đồng thời cũng cắt ngang động tác lay động dây đàn.
Hư Hóa!
Diệp Lăng âm cắn răng một cái, trực tiếp phát động kỹ năng Hư Hóa của binh chủng Oán Linh, cả người dần dần biến vào hư vô, hóa thành một luồng khói nhẹ bay qua bên kia, cũng khiến cho dây leo đánh vào khoảng không.
Ngay sau đó, tiếng đàn lại vang lên, sưu sưu sưu bắn về phía hoa viên màu xanh lam, rốt cuộc cũng thành công mở ra bụi gai đang che đậy tầm mắt bốn phía.
Nhưng điều khiến cho cô ta không nghĩ tới chính là.
Trong hoa viên lại không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hữu, chỉ có một mảnh hoa tàn rỗng tuếch.
Không đợi cô ta phản ứng, một luồng tàn ảnh đã xuất hiện ở phía sau, hàn mang chợt lóe.
- Phốc!
Cánh tay Diệp Lăng âm trực tiếp bị chọc ra một lỗ hổng.
Cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy khí tức hàn băng khủng bố theo miệng vết thương rót vào trong cơ thể, giống như muốn đóng băng linh hồn.
Cuối cùng cô ta vẫn dựa vào kỹ năng Chớp Lóe của binh chủng Oán Linh để tránh đi chỗ yếu hại, sau đó Chớp Lóe một cái, xuất hiện ở nơi trống trải bên ngoài.
Nhưng biết đâu khi cô ta vừa quay đầu lại, mới phát hiện ra không biết từ khi nào Lâm Hữu đã xuất hiện và đứng thẳng ở ngay vị trí cô mới Chớp Lóe ra.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, buông tay đi.
Ánh mắt Lâm Hữu gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng m, nhàn nhạt nói.
Tuy thực lực của đối phương rất mạnh trong đám lãnh chúa cấp chín, thậm chí không thể yếu hơn Trầm Trọng, đối thủ lúc trước hắn từng gặp bao nhiêu nhưng về cơ bản lại không thể nào thắng được hắn.
Bởi vì chênh lệch số lượng mảnh nhỏ Thần cách, không dễ dàng vượt qua như vậy.
Huống chi hắn còn có trang bị cấp mười mang kháng tính tinh thần, vừa vặn lại có tác dụng khắc chế với công kích hệ tinh thần. Dù có đánh tiếp, kết quả cũng không thay đổi.
- Trước khi đi lên đỉnh tháp, ta sẽ không buông tay.
Diệp Lăng âm cắn chặt răng, cố nén đau nhức trên cổ tay, lại lay động dây đàn.
Lúc này, có thể rõ ràng nhận thấy, tốc độ rung động của cô ta đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều, âm thanh cũng càng thêm dồn dập.
Từng tiếng đàn không ngừng vang lên, hóa thành vô số oan hồn bay vào không trung.
Mà cô ta cũng bay ngược ra ngoài ngay sau đó, kéo giãn khoảng cách cùng Lâm Hữu.
Trong phút chốc, oan hồn qua lại bay múa đầy trời, trong một mảnh tiếng rít gào đầy thê lương, chúng lao thẳng về phía Lâm Hữu.
Nơi chúng nó đi tới, thực vật héo tàn.
Những bụi gai và dây leo vừa được Lâm Hữu triệu hồi ra, đang nhanh chóng héo rũ, sinh cơ tiêu tán, biến thành từng cành củi khô rơi xuống đất.
Thủ đoạn công kích thật mạnh!
Lâm Hữu kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới đối phương còn để lại một thủ đoạn lợi hại như vậy.
Khí tức vốn đang mềm mại, cũng trở nên lạnh lùng.
Hắn không dám sơ suất, lập tức kích hoạt lá chắn hàn băng bên trên Chiến Giáp Sương Linh, đồng thời vẫy tay một cái, vách tường năm mặt trống rỗng xuất hiện, hình thành ô vuông bốn phương bảo vệ hắn ở bên trong.
Không ngờ, những oan hồn kia lại không thể ngăn cản, chúng trực tiếp xuyên qua vách tường kính, xông vào bên trong bao vây hắn.
- Tranh!
Lúc này, tiếng đàn đột nhiên cất cao, hóa thành một luồng sóng gợn vô hình đẩy ra.
Đám oan hồn đang quay chung quanh Lâm Hữu tiếp xúc với sóng gợn bốn phía, lập tức ầm ầm nổ tung, hóa thành một mảnh Tinh Thần Phong Bạo khủng bố, ào ạt ập tới hắn.
Thành công rồi?
Sắc mặt Diệp Lăng âm tái nhợt, cô hơi thấp thỏm nhìn về phía trung tâm vách tường kính.
Hiển nhiên phát động đại kỹ năng như vậy đã khiến cô tiêu hao cực kỳ lớn.
- Ông —
Ngay lúc đó, một tiếng ông minh vang lên.
Một luồng tinh thần dao động dũng mãnh hơn, lấy Lâm Hữu làm trung tâm đột nhiên bùng nổ, đánh tan Tinh Thần Phong Bạo được tạo nên từ những oan hồn kia trong nháy mắt.
Ngay sau đó, mặt đất dưới lòng bàn chân Lâm Hữu nổ vang, hắn lao ra vách tường kính xung quanh, nhanh chóng tới gần Diệp Lăng m.
Làm sao có thể!
Diệp Lăng âm khiếp sợ không thôi, cô ta căn bản không kịp phản ứng, đành phải thu lại đàn cổ và nhanh chóng lắc mình qua một bên, né tránh kiếm khí sắc bén đang chém ngang tới của Lâm Hữu.
Sau đó hai tay cô ta run rẩy đánh đàn, vừa bắn ra từng luồng tinh thần dao động vừa lùi về phía sau, miệng vết thương trên cánh tay máu chảy không ngừng, nhưng cổ họng không rên một tiếng.
- Làm vậy có đáng không? Lấy thực lực của ngươi không thể đi lên đỉnh tháp.
Lâm Hữu chắn ngang đại đao trước người, lực lượng tinh thần bám vào thân đao, chống đỡ từng luồng công kích kia.
Có thể cảm giác được rõ ràng, thế công của đối phương đã yếu hơn vừa rồi không ít, đã không còn tạo được uy hiếp quá lớn với hắn.
Hắn không rõ, vì sao Diệp Lăng âm lại chấp nhất với đỉnh tháp như vậy?
Biết rõ không thể chiến thắng hắn vẫn còn đau khổ kiên trì?
Hơn nữa dù chiến thắng được hắn thì sao?
Đỉnh tháp đâu phải nơi có thể tùy tiện đi lên được?
- Không thử sao biết được?
Diệp Lăng âm cắn chặt khớp hàm, âm thanh có chút run rẩy, lại ẩn chứa một tia không cam lòng.
Hiển nhiên cô ta cũng rõ tỷ lệ để mình đi lên đỉnh tháp là cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng giống như có thứ chấp niệm gì đó đang chống đỡ cho cô ta, khiến cô ta không chịu buông tay.
Điều này làm Lâm Hữu không khỏi nhớ lại những lời Tư Đồ Kiếm từng nói.
Đi lên đỉnh tháp, có thể đạt được lực lượng siêu thoát quy tắc thế giới này.
Nhưng nếu lực lượng siêu thoát quy tắc thế giới lại dễ dàng có thể đạt được như vậy, thì tại sao vạn năm trước lại không có một ai đi lên được đỉnh tháp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận